Nhìn thấy khuôn mặt bị hủy hoại hoàn toàn của Đồ Khánh Xuyên trong đống đá vụn, Lý Cố theo bản năng đưa tay che mắt Kỷ Hàn Tinh lại.
Ở bên cạnh trưởng thôn lâu như vậy, cậu thừa biết lời trưởng thôn nói là giả, nhưng thấy ông nói chắc chắn như vậy, Lý Cố lại bắt đầu nghi ngờ phán đoán của chính mình.
Kỷ Hàn Tinh ngoan ngoãn đứng yên, để mặc Lý Cố che mắt mà không hề phản kháng, hàng lông mi dài và rậm khẽ quét qua lòng bàn tay Lý Cố.
Thầy giáo Kỷ nhìn thấy, ra hiệu cho Lý Cố thả tay ra, Lý Cố do dự một lát, rồi mới thả tay xuống nhưng lại kéo Kỷ Hàn Tinh bảo vệ ở phía sau mình.
Rất nhiều năm sau Kỷ Hàn Tinh vẫn nhớ rõ khoảnh khắc này, đó là hai người thân thiết nhất trong cuộc đời sau này của cậu.
Một người che mắt cậu khi đứng trước người chết, không muốn cậu nhìn thấy bất kỳ điều gì không tốt đẹp, một người muốn cậu chứng kiến một cuộc chia ly với cái chết, thúc giục cậu nhanh chóng trưởng thành.
Lão trưởng thôn đứng trên con đường bị phá hủy, Lý Cố cảm thấy cảm xúc của ông hẳn là sắp sụp đổ, nhưng ông lại không hề thể hiện ra chút gì, chỉ huy mọi người cùng đào bới để đưa Đồ Khánh Xuyên ra ngoài, thậm chí giữa chừng còn không buồn ăn cơm.
Tối về Lý Cố đun nước nóng mang đến để ông ngâm chân, khẽ hỏi ông có muốn hút thuốc không, lão trưởng thôn không trả lời. Trong lòng Lý Cố càng thêm bất an. Anh có rất nhiều câu muốn hỏi, nhưng lại không dám mở miệng.
Lúc đi ra ngoài đổ nước đúng lúc gặp được bà nội Thố Tử dẫn theo Đồ Ngọc Minh đến đây, anh dẫn hai người vào nhà, trưởng thôn vừa mới ngâm chân ấm áp đang tự mình đeo tất vào.
Bà lão một câu cũng không nói, trước hết từ trong túi lấy ra một cái túi vải, bên trong là mấy tờ tiền mặt, bộ dáng của bà bây giờ đã tốt hơn nhiều so với bộ dáng bất lực lại thê lương khi mới nghe tin dữ, bà đưa tiền cho trưởng thôn, dùng tay chỉ vào ngực mình nói: “Tôi, bị bệnh tiểu đường, không còn cách nào. Khánh Xuyên không muốn tôi cứ kéo dài như vậy, bảo tôi chữa bệnh, nói với tôi nó đi ra ngoài kiếm tiền, bảo tôi đừng bận tâm.
Tôi không ngờ nó kiếm lại là loại tiền này. Tôi già rồi chết không quan trọng, nếu sống ngược lại hại đến người trẻ tuổi. Trước mặt nhiều người như vậy, tôi không còn mặt mũi nào nữa, tôi cũng sợ tương lai Ngọc Minh không có cách nào sống được ở trong thôn, nhưng lương tâm tôi không chịu nổi. Trong nhà còn lại từng này tiền, không biết có đủ để đền chỗ vật liệu đá kia không.”
Trưởng thôn vẫn luôn trầm mặc nghe bà nói xong, đếm đếm số tiền trong túi vải, rút ra một tờ giá trị nhỏ nhất, còn thừa đều nhét trở lại, đưa cho bà: “Coi như đã đền xong.”
Trong mắt bà nội Thố Tử đột nhiên trào ra nước mắt, muốn quỳ xuống với ông, trưởng thôn giữ bà lại: “Không cần phải như vậy. Cuộc sống sau này có thể sẽ vất vả hơn, đứa nhỏ Ngọc Minh này, còn cần bà nuôi.”
Bà nội Thố Tử thấy ông không chịu nhận một quỳ này của mình, liền muốn Đồ Ngọc Minh dập đầu với ông, Đồ Ngọc Minh hơi giật mình mà làm theo.
Cậu nhóc rất lâu sau mới hiểu được đã xảy ra chuyện gì, có chút hoảng hốt mà ôm quả bóng Đồ Khánh Xuyên mới mua cho cậu.
Trước đó không lâu cậu và Đồ Khánh Xuyên mới cùng nhau chơi đá bóng ở trong sân, cậu nhận được một quả bóng mới tinh làm quà Tết.
Chỉ là nhanh như vậy, người chơi đá bóng cùng cậu đã không thấy tăm hơi. Đồ Khánh Xuyên còn nói cậu phải học viết chữ thật chăm chỉ, nhưng là cậu thậm chí còn chưa kịp viết cho bố xem.
Kỷ Hàn Tinh rốt cuộc cũng biết vì sao đêm Tiểu Niên bà nội Thố Tử không ăn viên kẹo đậu phộng mà cậu cho, bà không thể tiếp tục ăn đường, trong nhà cũng không đào ra tiền cho bà đi chạy thận.
Rất nhanh đã đến đêm giao thừa, một người tráng niên qua đời khiến cho ngôi làng nhỏ trong núi bịt kín một tầng bóng ma, nhưng Tết vẫn phải trôi qua.
Thời gian chính là như vậy một đường cuồn cuộn tiến về phía trước, bất kể ai hay chuyện gì cũng không thể làm nó dừng lại. Có người bị nó bỏ lại, nó cũng không để ý, bởi vì thời gian không biết quay đầu.
Năm đó câu đối xuân mà Kỷ Hàn Tinh tặng cho nhà Đồ Ngọc Minh không được sử dụng, nhà họ dán lên câu đối màu trắng.
Lý Cố nghiêm túc mà nghĩ, anh bắt đầu hiểu ra, bần cùng là sẽ nuốt chửng con người. So với bất kỳ thời điểm nào trước đây anh đều nỗ lực học tập hơn, làm xong việc nhà là chạy đến nhà thầy giáo Kỷ để làm bài tập, có gì không hiểu sẽ kịp thời hỏi luôn.
Ở nông thôn yêu cầu đối với học sinh tiểu học không cao, số học dựa vào năng lực lý giải là biết làm, chủ yếu là vấn đề nhận mặt chữ, còn có khẩu âm vùng quê khi đọc sách, thầy giáo Kỷ đối với điều này yêu cầu cực kỳ hà khắc, bảo anh mỗi sáng tối đọc diễn cảm theo đài phát thanh, sửa đúng cho Lý Cố từng từ chưa chuẩn tiếng phổ thông.
Mùng Một năm mới, nhà nhà đều đốt pháo để xua đuổi cái cũ đón chào cái mới. Một dây pháo như vậy luôn có một hai viên không đốt hết, đám trẻ trong núi thích nhặt về đốt lại để nghe tiếng nổ vang.
Thời điểm Lý Cố dẫn theo Kỷ Hàn Tinh đi đưa đồ ăn cho bà nội Thố Tử, ven đường đúng lúc vang lên tiếng nổ của một viên pháo nhỏ, Kỷ Hàn Tinh bị hoảng sợ, đôi mắt mở lớn, túm chặt góc áo của Lý Cố. Phương thức biểu đạt sự sợ hãi của cậu luôn rất hàm súc, không chịu nói thẳng ra.
Lý Cố nhìn theo phương hướng viên pháo bị ném tới, đứa nhóc đùa dai đã chạy trốn không thấy bóng dáng.
Chuyện này làm cho Lý Cố tức điên, trên đường lại gặp một đứa trẻ cầm bật lửa rẻ tiền định đốt pháo, anh nhanh chân xông lên phía trước, giật lấy đồ.
Từ trước tới nay anh luôn chiếm danh hiệu sơn đại vương nhưng lại chưa từng làm ác bá, lần này xung quan nhất nộ, lại cảm thấy có vài phần thống khoái.
(8)Xung quan nhất nộ: trích câu thơ “Xung quan nhất nộ vị hồng nhan” trong bài thơ Viên Viên khúc của Ngô Vĩ Nghiệp, dịch nghĩa: nổi giận vì hồng nhan.
Ném hết đám pháo nhỏ tịch thu được vào vũng nước, có đứa trẻ không phục tìm anh tranh luận, Lý Cố nhướng một bên mày, không kiên nhẫn đe dọa: “Chơi cái gì mà chơi, pháo mà chơi được à? Với cánh tay nhỏ xíu này của mấy đứa, bất cẩn là nổ bay luôn đấy. Còn khóc à, khóc nữa là buộc pháo vào mông tiễn tụi mày lên trời luôn tin không?”
Mấy đứa trẻ còn lại nhìn nhau, bĩu môi đi tìm người lớn mách chuyện.
Kỷ Hàn Tinh thành thật đi theo phía sau anh, Lý Cố nghĩ nghĩ nói với cậu: “Vừa rồi chỉ là nói đùa thôi, anh sẽ không thật sự bắt nạt người khác.”
Kỷ Hàn Tinh cười với anh, ý tứ trong ánh mắt là “Vâng, em biết.”