Vạn Người Ghét Drama Queen Kết Hôn Cùng Đại Lão

Chương 23

Chú Trần nghe cậu ta lải nhải, nhắc nhở: "Để Tạ tiên sinh nghe thấy câu này, e là cậu lại bị đánh."

Sau khi xem Trình Phạm hoàn thành bài múa, cô Thường vô cùng kinh ngạc, quả nhiên là quán quân giải vàng SERIY nhóm thanh thiếu niên, thực lực quá mạnh.

Trình Phạm mang trong mình vẻ tự tin khác biệt, vẻ tự tin này có liên quan đến môi trường sống, cũng có liên quan đến tính cách.

Vừa nhảy xong, lưng Trình Phạm ướt một lớp mồ hôi mỏng, quanh hốc mắt cũng lấm tấm mồ hôi, cậu lấy khăn giấy lau nhẹ.

Cô Thường kinh ngạc hỏi: "Cậu không luyện tập nhiều năm thật sao?"

Trình Phạm: "Vâng, vốn định sau khi trưởng thành sẽ tham gia thi, nhưng sau đó nhà tôi xảy ra chuyện."

Cô Thường: "Không sao, cậu có nền tảng tốt, đạt điểm tối đa phần kỹ năng của đại học K chắc không thành vấn đề, tôi sẽ sắp xếp thời khóa biểu sau, cậu xem thử có thể sắp xếp như vậy được không."

Trình Phạm: "Cảm ơn cô."

Ra khỏi Lục Đảo, Tạ Dục Thần hỏi: "Chị dâu họ, cậu học múa bao nhiêu năm rồi?"

Trình Phạm: "Khoảng 12 năm."

Tạ Dục Thần cảm thán: "Thời gian dài thật đấy. Hồi nhỏ sao tự nhiên lại muốn học múa? Có phải do người nhà ảnh hưởng không?"

Trình Phạm: "Từ nhỏ tôi đã thích xem các chương trình múa, hồi bé cứ khóc nhè đòi đi học múa, nhà tôi bèn chiều theo."

Đi ngang qua một cửa hàng bánh ngọt, Trình Phạm dừng chân nhìn vào bên trong.

Chú Trần hỏi: "Tiểu thiếu gia muốn mua sao?"

Trình Phạm cụp mi, gật đầu nhẹ.

Vào trong, Trình Phạm đứng trước quầy, cẩn thận lựa chọn vài món bánh ngọt, thanh toán rồi mang đi.

Túi của cửa hàng bánh ngọt rất đẹp, mặt trước là hình thị trấn cổ tích màu xanh, cậu ấy lấy ra một hộp mochi tuyết, đưa cho Tạ Dục Thần.

Tạ Dục Thần: "Mời tôi ăn sao?"

Khóe mắt Trình Phạm hơi cong lên, không trả lời, lại đưa cho chú Trần một hộp.

Tạ Dục Thần cười nói: "Cảm ơn."

Trên đường về nhà, cả xe tràn ngập hương thơm ngọt ngào của dâu tây, Trình Phạm nhìn ra ngoài cửa sổ, niềm vui mà đã nhiều năm không có lại dâng lên trong đáy mắt.

Lúc ăn tối, chú Trần nói: "Cô Thường đề nghị, nên chuẩn bị một phòng tập múa riêng ở nhà, sau này khi lịch tập dày, cậu cũng có thể ở nhà luyện tập."

Việc xây dựng phòng tập múa đồng nghĩa với việc phải sửa sang nhà họ Tạ, Trình Phạm vừa uống canh sườn non nấu măng tây, vừa do dự một lúc: "Chú hỏi xem Tạ Sùng Nghiễn có đồng ý không."

Chú Trần nhìn cậu: "Được, tôi sẽ hỏi Tạ tiên sinh."

Trước khi đi ngủ, Trình Phạm mở điện thoại, thất thần nhìn vào danh bạ. Cho đến nay, cậu vẫn chưa có số liên lạc của Tạ Sùng Nghiễn. Nhưng cậu không muốn hỏi chú Trần, nếu chú Trần biết chuyện này, có thể sẽ nghi ngờ mối quan hệ của hai người.

"Đi ngủ thôi."

Suốt 2 tuần liền, lịch học của Trình Phạm kín mít, cuộc sống bận rộn nhưng không nhàm chán, bác sĩ gia đình đã đến một lần, sau khi kiểm tra bệnh tình của cậu thì nói sẽ ra nước ngoài hội chẩn với các chuyên gia để nghiên cứu phương pháp điều trị phù hợp nhất.

Khoảng thời gian gần đây không uống thuốc giảm đau, Trình Phạm cũng không có biểu hiện bất thường, chỉ là thỉnh thoảng cảm thấy mệt mỏi, sau khi nhảy xong thì không muốn cử động.

Cậu và chú Trần đều không rõ thời gian cụ thể Tạ Sùng Nghiễn về nước, chú Trần đề nghị cậu gọi điện thoại, nhưng Trình Phạm không gọi.

Dù sao Tạ Sùng Nghiễn về nước chắc chắn sẽ về nhà họ Tạ nghỉ ngơi trước, đến lúc đó rồi tính, Trình Phạm nghĩ thế.

...

Chiều hôm đó tan học, Tạ Dục Thần đang đợi cậu ở cổng.

"Chị dâu họ, anh trai của bạn tôi mới mở một câu lạc bộ, cậu có muốn đi cùng tôi không?"

Trình Phạm định từ chối, nhưng Tạ Dục Thần và chú Trần đều khuyên cậu nên ra ngoài đi dạo, vì thế cậu đồng ý.

Cổng câu lạc bộ có hàng chục chiếc xế xịn đang đậu, hàng trăm lẵng hoa đắt tiền và tinh xảo được đặt ở hai bên, đủ để thấy mối quan hệ rộng của ông chủ.

Tạ Dục Thần dẫn Trình Phạm đi vào trong, thuận miệng hỏi: "Anh họ đi công tác lâu rồi, khi nào về vậy?"

Trình Phạm cũng không rõ, cậu ấy ngập ngừng một chút, không trả lời.

Tạ Sùng Nghiễn về nước, chắc sẽ về nhà anh ấy ở trước.

Khu vực nghỉ của câu lạc bộ này nằm ở sân sau, được thiết kế theo phong cách hiện đại tối giản, màu sắc được sử dụng hầu hết là trắng và đen.

Ở khu vực nghỉ trong cùng, ông chủ câu lạc bộ Lý Càn đang tiếp đãi bạn bè của mình.

Lý Càn nâng ly: "Cảm ơn mọi người đã đến ủng hộ, đây là rượu vang đỏ của nhà máy rượu Louis XIII - Pháp, tôi thấy hương vị khá ngon, mang đến để chia sẻ cùng mọi người."

Hạng Chi uể oải cụng ly, nhìn sang Tạ Sùng Nghiễn: "Anh và vị hôn phu nhỏ của mình chung sống thế nào rồi?"

Từ khi Tạ Sùng Nghiễn và nhà họ Trình liên hôn, chuyện này đã gây xôn xao dư luận, cả giới thượng lưu trong nước đều biết chuyện chỉ sau một đêm, cái tên Trình Phạm cũng được nhắc đến liên tục.

Nhưng nghe nói, Trình Phạm tính tình ngang bướng, không chịu học hành, lại còn kiêu ngạo, không biết Tạ Sùng Nghiễn nhìn trúng cậu ấy vì điểm gì, khiến mọi người vô cùng tò mò.