Vạn Người Ghét Drama Queen Kết Hôn Cùng Đại Lão

Chương 22

Lần này Trình Phạm không từ chối, dù sao cậu và chú Trần cũng khá buồn chán.

Trên xe, Tạ Dục Thần thao thao bất tuyệt, chú Trần rất thích cậu ta, cũng vui vẻ trò chuyện cùng.

"Tôi phải lên mạng mua skin rồi, skin giới hạn của fmvp."

Tiếng nhạc game khá lớn, Trình Phạm tò mò liếc nhìn, bị Tạ Dục Thần bắt gặp, hỏi: "Chơi một ván game không?"

Trình Phạm thu hồi ánh mắt, từ từ lắc đầu.

Tạ Dục Thần kém Trình Phạm 1 tuổi, tính cách hoạt bát hướng ngoại, trong nhà họ Tạ không có nhiều họ hàng trạc tuổi với cậu ta, vì vậy khi gặp Trình Phạm, cậu ta rất muốn làm quen.

Lý do quan trọng nhất là cậu ta rất muốn biết, người trong mộng khiến anh họ mình mê mẩn, rốt cuộc có sức hút gì.

Cậu ta ghé sát lại gần Trình Phạm: "Chơi một ván đi, tôi gánh cậu."

Trình Phạm tựa vào ghế, nhìn giao diện game, game này cậu chưa từng thấy, cũng không biết chơi.

Mấy năm bị bệnh, cậu gần như rất ít khi dùng điện thoại nên chưa từng thấy qua những trò chơi thịnh hành hiện nay.

"Tôi không muốn chơi, phải đi tập múa rồi."

Thấy cậu ấy kiên quyết, Tạ Dục Thần đành thôi. Cậu ta lấy từ trong túi ra một hộp mochi tuyết, đưa cho Trình Phạm: "Ngon lắm, đồ ăn vặt nổi tiếng trên mạng."

Vỏ bánh mochi trông giống như bánh bao pha lê, nhân bên trong có vị ngọt nhẹ, có vị dâu và sầu riêng, Trình Phạm chưa từng thấy thứ này.

"Lấy một cái đi! Tôi đề cử vị sầu riêng."

"Cảm ơn." Trình Phạm dè dặt đưa tay lấy một cái, cố ý không chạm vào những cái bánh mochi khác, cắn một miếng, đầu lưỡi cảm nhận được vị ngọt thơm của sầu riêng, mát lạnh.

Nhận thấy ánh mắt của Tạ Dục Thần vẫn đang dừng trên người mình, Trình Phạm cố ý quay mặt đi, chậm rãi thưởng thức.

Cậu rất thích món ăn vặt này.

Tạ Dục Thần đưa cho chú Trần một cái, tự mình nhét một cái vào miệng, quan sát dáng vẻ ăn từng miếng nhỏ của Trình Phạm, lẩm bẩm: "Có phải khí chất của những người học múa đều đặc biệt tốt không?"

Trình Phạm: "Cũng tạm."

Tạ Dục Thần chỉ vào cổ cậu ấy: "Cái này gọi là cổ thiên nga ư? Quả thật rất đẹp, da cậu lại trắng, thật giống thiên nga."

Chú Trần từng nghe người khác nói đùa rằng Tạ Dục Thần mắc chứng sợ xã hội, nhưng lại cảm thấy có người chơi cùng Trình Phạm cũng tốt.

Ăn hết một cái bánh mochi, Trình Phạm lau sạch khóe miệng.

Thiên nga sao? Cậu chắc không phải.

Nếu có, cũng chỉ là một con ngỗng quê mùa.

Đến cả bánh mochi và game cũng chưa từng thấy qua.

Lục Đảo là nhà hát múa nổi tiếng nhất thành phố, có rất nhiều giáo viên chuyên nghiệp. Chú Trần trao đổi ngắn gọn với người phụ trách, sau đó người này dẫn họ đến một sân khấu trống.

Giáo viên dạy múa họ Thường, thân thiện nhìn Trình Phạm: "Nghe nói cậu từng đạt giải vàng SERIY?"

Giải vàng SERIY là một trong ba giải thưởng lớn trong giới được quốc tế công nhận, giá trị rất cao, bốn năm một lần được chia thành nhóm vị thành niên, nhóm thanh thiếu niên và nhóm người lớn.

Trình Phạm: "Năm 16 tuổi, vòng chung kết SERIY được tổ chức trong nước, tôi đã giành được. Nhưng tôi không luyện tập mấy năm, có thể đã mai một nhiều."

Tạ Dục Thần ở bên cạnh nghe thấy, không khỏi kinh ngạc.

Những đứa trẻ xuất thân từ gia đình hào môn thường ít khi được cho đi học múa, vì quá vất vả, giống như cậu ta và anh họ, từ nhỏ đã học trượt tuyết, đấu kiếm, cưỡi ngựa, tương đối nhẹ nhàng hơn.

Cô Thường: "Cậu có thể múa một bài cho tôi xem, để tôi xem tình trạng hiện tại của cậu được không?"

Trình Phạm gật đầu: "Được, phiền cô chuẩn bị nhạc đệm cho bài ‘Nghê Thường’."

Múa cổ điển, đối với nam giới càng khó hơn. Bởi vì không chỉ phải thể hiện nét mềm mại uyển chuyển của điệu múa mà còn phải thể hiện sự mạnh mẽ và cứng cáp của nam giới, việc kết hợp hoàn hảo cả hai rất khó.

Trình Phạm cởϊ áσ khoác ngoài, bên trong chỉ mặc một chiếc áo ngắn tay màu trắng đơn giản, tay cầm một cái quạt ngọc hai mặt.

Phông nền sau lưng là phông nền của đoàn múa hồi sáng để lại, chưa kịp thay, là một bức tranh thủy mặc.

Tiếng đàn sáo êm ái vang lên, xung quanh sân khấu tối dần, chỉ còn một chùm ánh sáng chiếu xuống.

Dáng người cao thẳng, cánh tay dang rộng.

Trình Phạm tay cầm quạt xếp gập ra sau, áp sát vào xương bả vai mỏng manh, cú nhảy nhỏ đầu tiên trên không trung hòa quyện hoàn hảo với tiếng đàn dây, cùng với bức tranh thủy mặc làm nền như hòa làm một.

Những cú nhảy vừa và nhỏ, động tác uyển chuyển, bộ trang phục trắng nhẹ nhàng như một cây bút lông tinh tế, nhảy nhót trên nền giấy vẽ với hiệu ứng loang mực, gam màu nóng lạnh đan xen, gương mặt thanh tú của Trình Phạm mang một vẻ đẹp khác biệt.

Những ngọn núi được vẽ bằng nét mực đậm, mạnh mẽ và tràn đầy sức sống; biển mây được điểm xuyết bằng nét mực nhạt, mềm mại và phóng khoáng, mỗi cú nhảy, sức mạnh và vẻ đẹp đan xen, tạo nên một bức tranh tuyệt vời.

Tạ Dục Thần xem đến ngây người, đây là lần đầu tiên cậu ta thấy một chàng trai nhảy múa uyển chuyển mà không mất đi sức mạnh như vậy.

"Dáng người chị dâu họ đẹp quá, mông cũng cong, anh họ thật có phúc."