Mỹ Cường Thảm Mãn Cấp Nam Xứng Trùng Sinh Rồi

Chương 3

Edit: Thiên Chương

Beta: Phượng Chiếu Ngọc

Team: Đề Cử Đam Mỹ Hay

Dưới tán cây xanh rợp, trong tiếng leng keng vang dội, một nam tử tuấn tú mặc y phục huyền sắc (màu đen) lảo đảo ngồi trên con ngựa cao lớn, men say nồng nặc dần dần tiến tới.

Tiếng vó ngựa lộp cộp, kèm theo tiếng leng keng từ vài chiếc chuông cũ treo trên túi rượu mà nam tử đang cầm trong tay.

Nam tử nửa nhắm mắt, đã ngà ngà say, gương mặt gầy gò trắng bệch, một sắc trắng yếu vì bệnh, làm nổi bật đôi môi mỏng đỏ tươi vừa mới uống rượu, vẻ đẹp cực kỳ mỹ lệ, nhưng cũng khiến mọi người tại hiện trường rùng mình kinh hãi.

Lướt mắt qua Cảnh Trường Tễ vẫn đang chỉ về phía nam tử: Hắn không cần mạng nữa sao? Hay do là bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá mức?

Không cần nói đến tính tình khó lường của Tiểu vương gia, thường lấy việc trêu đùa người khác làm niềm vui, hai huynh đệ Cảnh phủ vào tay y liệu có sống nổi hay không còn chưa biết; hơn nữa Tiểu vương gia một ngày có bảy tám canh giờ hoặc là đang say trên bàn hoặc đang say trên đường, ghét nhất bị người khác quấy rầy, tuyệt đối không thể trêu vào.

Đừng nói đến Thái tử, ngay cả Hoàng thượng cũng không ép được vị tổ tông này làm việc.

Thái tử theo ngón tay của Cảnh Trường Tễ nhìn thấy người đến, nhíu mày nhẹ, xuống ngựa, thần sắc khó đoán: “Tiểu hoàng thúc.”

Những người khác cũng lập tức xuống ngựa, quỳ một gối.

Người cưỡi ngựa từ tốn bị chặn đường tự động dừng lại, tiếng chuông leng keng tắt ngấm, nam tử không kiên nhẫn mở mắt, làn da trắng bệch dưới ánh mặt trời chói chang gần như trong suốt.

Vệ Ân từ trên cao nhìn xuống mọi người, ánh mắt dừng lại chỗ Thái tử, lười biếng nhấc túi rượu đang mở uống một ngụm lớn.

Rượu vào miệng, gương mặt trắng bệch tuấn tú của y hơi trở nên bình thường, đôi môi mỏng ướŧ áŧ, đỏ tươi như máu, tạo thành vẻ đẹp kỳ quái ghê rợn, ánh mắt âm u: “Thái tử hiền chất, đây là đang làm gì?”

Đôi mắt lạnh lùng nửa mở quét qua mọi người, cuối cùng dừng lại trên xác Hoắc Nhị đã chết từ lâu, y hơi ngồi thẳng người: “Chẳng lẽ… đang chơi tập bắn bia người? Thật thú vị.”

Mọi người rùng mình: Quả nhiên, mạng người trong mắt y chẳng khác gì cỏ rác.

Thái tử lên tiếng trước khi vị tiểu hoàng thúc này mở miệng đòi cung tên: “Tiểu hoàng thúc, người chết là nhị thiếu gia của Hoắc phủ, bên cạnh thi thể có một miếng ngọc Song Ngư, toàn Đại Vệ chỉ có một đôi duy nhất. Đại thiếu gia của phủ Cảnh An Hầu lúc đó đang cầm hung khí gϊếŧ Hoắc Nhị, nhân chứng vật chứng đều có, theo lý nên đưa vào Đại Lý Tự.”

Vệ Ân cạn kiên nhẫn: “Liên quan gì đến bổn vương?”

Thái tử liếc nhìn Cảnh Trường Tễ một cái, tiếp tục nói: “Nhị thiếu gia Cảnh phủ không muốn đưa đại thiếu gia vào Đại Lý Tự hoặc Hình bộ, hắn muốn hai huynh đệ họ ở lại phủ của tiểu hoàng thúc.”

Vệ Ân nhìn Thái tử bằng ánh mắt khinh miệt, bật cười khinh khỉnh.

Không cần nói gì, sự khinh bỉ vô cùng rõ ràng.

Mọi người đều cúi đầu, hít một hơi lạnh: Vị gia gia này quả là không nể mặt Thái tử chút nào.

Thái tử hiếm khi không nổi giận: “Cảnh phủ nhị thiếu gia bốn năm trước đã cứu mạng Cô, khi đó Cô hứa sẽ trả ơn, không biết tiểu hoàng thúc có thể đồng ý không?”

“Cứu ngươi?” Vệ Ân hiếm khi nhướn mày, liếc một vòng, ánh mắt dừng lại trên người thiếu niên toàn thân đầy máu đang đứng chân trần ở một góc, nhìn từ đầu đến chân, “Là ngươi?”

Cảnh Trường Tễ cúi đầu hành lễ: “Là thần.”

Vệ Ân nhìn từ trên cao xuống, không ai dám ngẩng đầu, càng không dám đoán suy nghĩ của y.

Cảnh Trường Tễ không thể bỏ qua ánh mắt dò xét từ trên xuống, ngón tay bên cạnh siết chặt, hắn đang đánh cược, thắng hay thua, chính là lúc này.

Thái tử chưa kịp đợi Vệ Ân lên tiếng, thở phào: “Nếu tiểu hoàng thúc không muốn, Cô…”

“Ai nói bổn vương không muốn?” Vệ Ân cắt ngang lời Thái tử.

Thái tử ngạc nhiên, ngẩng đầu, nhìn thấy vẻ mặt không kiên nhẫn nhưng lười biếng của Vệ Ân: “Bổn vương đồng ý.”

Mọi người đều hít một hơi sâu, vì vị gia gia này không theo lẽ thường.

Thái tử: “…”

Hắn ta cạn lời, nhưng cũng hiểu rõ tính cách của vị này, một khi đã nói là chắc chắn làm.

Thái tử quay đầu nhìn Cảnh Trường Tễ, ánh mắt sâu thẩm: “Tiểu hoàng thúc đã đồng ý, thời hạn ba ngày, Cô sẽ cử người của Đại Lý Tự điều tra vụ án này. Ba ngày sau nếu vẫn chứng minh cái chết của Hoắc Nhị liên quan đến hai huynh đệ ngươi, Cô sẽ đích thân đưa hai ngươi vào Đại Lý Tự.”

Cảnh Trường Tễ cúi đầu: “Rõ.”

Thái tử đã đồng ý việc này, thêm vào ơn cứu mạng, không ai dám phản đối.

Thái tử lệnh cho người mang thi thể Hoắc Nhị rời đi, cuộc săn mùa xuân cũng kết thúc theo, chốc lát nơi này chỉ còn lại vài người.

Cảnh Văn Duy vừa thoát khỏi nguy hiểm, lập tức cởϊ áσ ngoài khoác lên người Cảnh Trường Tễ chỉ mặc áo đơn.

Lúc này vẫn là tháng ba, sáng sớm sương xuống nhiều, chân và người Cảnh Trường Tễ đều bị ướt, khi hơi ấm tràn đến mới nhận ra cơ thể đã lạnh ngắt.

Cảnh Trường Tễ tỉnh lại, ngăn cản Cảnh Văn Duy định cởi giày của mình: “Đại ca, đệ không sao.”

“Nhưng mà...” Cảnh Văn Duy người từ trên xuống nhếch nhác, trong đầu vẫn mơ màng. Đêm qua hắn rõ ràng ngủ trong lều, sáng sớm tỉnh dậy lại thấy mình ở đây, hai tay cầm dao găm, nằm trên thi thể của Hoắc nhị.

Hắn hoảng sợ lùi lại, ngay lập tức bị người ta bao vây.

Cho đến khi nghe nhắc về ngọc Song Ngư, đầu óc hắn ong lên, nhớ lại đêm qua đệ đệ đã rời khỏi lều, hiểu lầm rằng Hoắc Nhị là do đệ đệ gϊếŧ. Dù sao hai người xưa nay không hợp, thường xuyên cãi vã, nổi tiếng ở Biện Kinh về sự bất hòa.

Cảnh Trường Tễ nhìn về phía Vệ Ân trên lưng ngựa, trong chớp mắt người kia lại chìm vào giấc ngủ, con ngựa thông minh thấy mọi người giải tán, tiếp tục bước tới, lại vang lên tiếng chuông leng keng.

Hai thị vệ của Thái tử tiến lên: “Hai vị, xin mời.”

Họ có nhiệm vụ đưa huynh đệ họ Cảnh về phủ Duệ vương, vào phủ rồi, nếu hai người có xảy ra chuyện gì hoặc bỏ trốn thì không còn liên quan đến họ nữa.

Hai huynh đệ Cảnh phủ nhanh chóng bị đưa lên xe ngựa, trên đường đi, Cảnh Văn Duy nhiều lần muốn nói gì đó, nhưng dưới cái lắc đầu nhẹ của Cảnh Trường Tễ, cuối cùng hắn giữ im lặng.