Về Quê Làm Ruộng

Chương 42: Nấu ăn cho thợ

Sáng sớm hôm sau, An Tiêu Quân trước tiên vẫn như thường lệ đi thu hoạch rau, vận chuyển đến điểm thu gom trong thành phố, sau đó quay về thì đến thị trấn lấy đồ chuyển phát nhanh.

Thông thường mà nói, nếu đồ chuyển phát nhanh thông thường không nhiều thì sẽ được gửi đến điểm nhận hộ ở tiệm tạp hóa trong thôn, nếu nhiều thì sẽ giao đến tận cửa nhà. Bây giờ thì đồ chuyển phát nhanh của An Tiêu Quân quá nhiều rồi, xe ba gác nhỏ của anh shipper cũng không chở hết được, nên mới gọi điện thoại đến hỏi, An Tiêu Quân dứt khoát tự mình đi lấy.

Tiện thể đến cửa hàng chuyển phát nhanh Thuận Phonggửi rau quả tươi cho Lâm Gia Gia.

Tối qua cô ấy đã đặt không ít hàng. Đúng như câu nói "từ tiết kiệm mà vào xa xỉ thì dễ, từ xa xỉ mà vào tằn tiện thì khó", cô ấy cũng giống An Tiêu Quân, đã không ăn nổi các loại rau khác nữa rồi, bởi vì mùi vị khác biệt quá lớn.

Mặc dù An Tiêu Quân hiện tại vẫn chưa có kế hoạch mở rộng kinh doanh đến Dương Thành, nhưng cũng không phải là không có cách khác để đáp ứng đơn hàng đặc biệt này, ví dụ như gửi chuyển phát nhanh đồ tươi sống cho cô ấy.

Tuy phí vận chuyển có hơi đắt một chút, nhưng Lâm Gia Gia không thiếu chút phí vận chuyển này.

Anh shipper Thuận Phong vừa nghe nói ngày nào cũng có hàng gửi, lập tức mặt mày hớn hở: "Được thôi, bên tôi cũng sẽ cho cô mức giá ưu đãi. Mỗi ngày lúc nào cô tiện gửi hàng, đến lúc đó tôi sẽ qua."

An Tiêu Quân: "Khoảng chiều tối đi, bắt đầu từ ngày mai, tối gửi đi thì khi nào có thể đến nơi?"

Anh shipper Thuận Phong: "Cách không xa, thường thì sáng hôm sau có thể đến."

Khi An Tiêu Quân lái xe tải nhỏ về nhà, An Quảng Xuyên thấy vậy muốn qua giúp chuyển đồ, thì thấy An Tiêu Quân mỗi tay một kiện hàng lớn, dáng vẻ nhẹ nhàng như xách bông gòn, trọng lượng không đáng kể. An Quảng Xuyên thấy thế, ấn đường giật một cái, lặng lẽ đi chậm lại, trong lòng cảm thán, bất kể là nhìn bao nhiêu lần, ông vẫn không thể quen được với dáng vẻ này của con gái.

Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong mà.

Ông nhìn kiện hàng được gói kỹ càng: "Con mua gì vậy?"

An Tiêu Quân: "Hạt giống, dung dịch dinh dưỡng, còn có ngăn tủ, chậu."

An Quảng Xuyên hiểu ra, con gái đang loay hoay với việc ngâm ủ, nuôi cấy hạt giống gì đó. Cái này An Quảng Xuyên không lạ gì, bọn họ trồng trọt thì tình huống thế này không hiếm gặp. Lúa chính là như vậy, trước tiên lấy một khoảnh đất chuyên để gieo hạt, đợi mọc thành mạ non rồi mới đem ra ruộng tách ra để cấy, bây giờ con gái đang làm cũng là thứ tương tự.

Sau khi giúp chuyển hết đồ lên lầu hai, hai cha con cùng nhau đến công trường.

Người phụ trách đội xây dựng là lão Từ, đang dẫn theo một đội thợ chuyên nghiệp bận rộn khí thế ngất trời trên công trường.

Cái được xây đầu tiên là nông trường, sau đó là ký túc xá nhân viên, xếp cuối cùng là biệt thự nhà An Tiêu Quân.

Hiện tại nền móng nông trường đã sắp hoàn thành rồi.

Lão Từ nhìn thấy họ, nhiệt tình tiến lên chào đón, mặc dù công việc này không lớn, nhưng việc này không khó làm, chủ nhà lại dễ tính, trả tiền cũng nhanh gọn, làm rất yên tâm.

An Quảng Xuyên vỗ vỗ vai ông ta: "Ông chủ Từ, thế nào rồi?"

Lão Từ cười, gương mặt đen sạm làm nổi bật hàm răng càng thêm trắng: "Đều tốt cả, đặc biệt là cơm nước, tuyệt vời!"

Ông ta giơ ngón tay cái lên.

An Quảng Xuyên nghe xong, cũng toe toét cười, ông vốn định tự mình nấu cơm cho họ vì đây là sở trường của ông, chỉ là công việc trong tay ông quả thực không ít, nếu ông đến nấu cơm cho họ thì về cơ bản ông sẽ mất cả ngày ở đây.

Cơm nước cho mấy chục người này không phải là việc nhẹ nhàng gì, mua nguyên liệu, chuẩn bị nguyên liệu đều tốn không ít thời gian.

Cho nên sau khi do dự một hồi, An Quảng Xuyên liền tìm sư đệ của mình đến.

Sư đệ của ông ban đầu cùng ông bái sư, hai người tuổi tác gần nhau, thiên phú cũng tương đương, tình cảm khá sâu đậm, chỉ là hai sư huynh đệ ban đầu đi theo những con đường khác nhau, An Quảng Xuyên tự mình mở quán cơm bình dân, còn vị sư đệ này của ông thì cứ lang bạt ở các nhà hàng khác nhau. Một thời gian trước nhà hàng ông ấy làm đổi chủ mới, ông ấy liền bị cho nghỉ việc, vẫn chưa tìm được chỗ làm mới. Sau khi An Quảng Xuyên biết chuyện liền hỏi ông ấy có muốn đến làm tạm một thời gian không, ông ấy thu dọn hành lý rồi đến ngay.

Họ xuất thân là đầu bếp ở quê, có lẽ món ăn nấu ra trông không được đẹp mắt lắm, nhưng hương vị và số lượng thì không chê vào đâu được, người trong đội xây dựng rất hài lòng.

Không chỉ hương vị ngon, nguyên liệu cũng chất lượng, nghĩ lại những miếng thịt mỡ và cải thảo chẳng có chút hấp dẫn nào ở các công trường trước đây, càng làm nổi bật bữa cơm hiện tại ngon hơn hẳn.

An Quảng Xuyên và An Tiêu Quân đến gần nhà bếp xem thử, sư đệ của ông đang ngồi trên ghế đẩu nhỏ xử lý chân giò, đây chính là món chính trưa nay rồi.

An Quảng Xuyên ngẩng đầu nhìn quanh, người phụ việc kia không có ở đây, ông hỏi Dương Tam Huy: "Thím Miêu không có ở đây à?"

Dương Tam Huy đáp lời: "Sư huynh, thím Miêu đi mua giấm rồi, lúc trước quên mua."