Về Quê Làm Ruộng

Chương 40: Mất mặt quá

Hành động này của An Mãn Thương hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Ngô Mỹ Lệ, bà ta hét lên một tiếng, không dám tin nhìn ông: "Bố, bố đang làm gì thế!"

An Mãn Thương không hề nể mặt bà ta, vẫn làm theo ý mình. Gà vịt vừa được tự do, lập tức đập cánh bay xa khỏi nơi thị phi này, sự hỗn loạn của chúng càng làm nổi bật sắc mặt tái mét của Ngô Mỹ Lệ.

An Quảng Sơn cũng sắc mặt khó coi, An Mãn Thương đều coi như không thấy, không chỉ gà vịt, mà ngay cả một cọng rau xanh cũng không cho họ mang đi.

Ông cụ không muốn cho, bạn già của ông cụ cũng không muốn cho.

Cơn tức này của bà cụ nếu không xả ra, cứ nén trong lòng, sẽ không tốt cho sức khỏe, trước đây bà cụ đã từng ốm một trận rồi. Thay vì tự mình ôm cục tức, vậy thì thà cứ xả cơn giận này ra, để người khác phải tức.

Dù sao con cả và con dâu cả làm vậy còn không sợ con dâu tương lai chê cười, bọn họ cách cả một thế hệ rồi còn phải nể mặt làm gì nữa?

Đã cách cả một thế hệ rồi, họ sống đến tuổi này cũng chẳng còn sống được bao nhiêu năm nữa, ông cụ không hơi đâu mà lo nhiều thế nữa.

Ngô Mỹ Lệ ở bên cạnh dùng sức véo mạnh cánh tay An Quảng Sơn, ra hiệu bảo ông ta nói: Ông cứ đứng nhìn thế à?

An Quảng Sơn cố nén giọng gọi một tiếng: "Bố, bố nổi giận cái gì thế?"

An Mãn Thương nhìn An Quảng Sơn, trong mắt lộ rõ sự thất vọng không thể che giấu. Mẹ nó đã tức đến thế kia rồi, mà nó cứ đứng nhìn, không nói lời nào, không làm gì cả, đứa con trai này thật sự là nuôi phí công rồi: "Được rồi, chỗ này bán hết rồi. Các người nếu muốn thì sang nhà hàng xóm hai bên hỏi xem, chắc họ có dư để bán cho các người."

Mặt Ngô Mỹ Lệ đỏ bừng, vừa tức vừa xấu hổ chất vấn: "Bố! Bố bán cho ai?" Cái cớ này chỉ có kẻ ngốc mới tin!

An Mãn Thương sa sầm mặt: "Tôi bán cho ai thì liên quan gì đến cô, dù sao cũng không phải cô. Trời không còn sớm nữa, các người mau về đi, không có việc gì thì ít về thôi." Nhìn thấy họ ông cụ thấy phiền lòng.

Tuyệt đối không ngờ ông cụ lại nói như vậy, Ngô Mỹ Lệ tức đến nghẹn họng, l*иg ngực phập phồng dữ dội, nhất thời không nói nên lời. Bà ta dùng sức véo mạnh bắp tay An Quảng Sơn, ông không quản bố ông à? Ông cụ lại dám nói chuyện với bà ta như thế?!

Ông cụ thật sự nghĩ nhà thằng hai phất lên rồi, sau này ông cụ không cần dựa vào bọn họ nữa à?

Ngây thơ! Chỉ dựa vào cái nhà nghèo kiết xác của thằng hai kia, sao có thể thật sự phất lên được?

Đợi đến lúc bọn họ làm ăn thua lỗ, bà ta nhất định phải cầm loa phóng thanh đi khắp làng rao ba ngày ba đêm!

Tống Khả San: "..."

Mất mặt quá!

Cô ta cúi đầu, dường như đang nghiên cứu hoa văn trên túi xách của mình, vô cùng hối hận, lúc này cô ta không nên ở đây, quá mất mặt rồi!

Cho dù người mất mặt không phải là cô ta, cô ta cũng cảm thấy mặt mình nóng bừng, muốn bỏ chạy.

An Hạ Xương cũng khó xử, nhưng anh ta không thể không đứng ra giảng hòa: "Chúng cháu trước đó không biết, đã bán đi rồi thì thôi vậy. Ông nội, chúng cháu về trước đây ạ, qua một thời gian nữa cháu lại về thăm ông bà."

Anh ta vội vàng mượn cớ này để rút lui, mặc kệ cái cớ này có gượng ép hay không, có là tốt rồi. Thậm chí sắc mặt khó coi của ông nội khiến An Hạ Xương nghi ngờ nếu không phải vì bạn gái mình ở đây, ông cụ đến cả cái cớ này cũng không cho.

An Mãn Thương xua xua tay, không nói gì nữa, xoay người kéo Chu Ngân Mai quay về. Nhìn bóng lưng đó, có phần mang vẻ chán nản thất vọng.

Lời của cháu trai không thể coi là thật, số lần nó về trong một năm còn ít hơn cả thằng ba ở tận thủ đô.

Nhà con cả, đều không thể trông cậy được rồi.

Thôi kệ, ông cụ vẫn còn ba đứa nữa mà. May mà ba đứa này không giống thằng cả, nếu không ông cụ thật sự phải nghi ngờ mình không biết dạy con rồi.

Thấy ông cụ như vậy, An Quảng Sơn có chút hoảng hốt, gọi một tiếng: "Bố!"

An Mãn Thương không ngoảnh đầu lại đi vào nhà, "Rầm" một tiếng đóng sập cửa chính lại.

Mọi người: "..."

Một khoảng lặng đến nghẹt thở.

An Hạ Xương vắt óc suy nghĩ, cười khan mấy tiếng ha hả cố gắng hòa giải: "Ài, không hỏi trước thôi mà, lần sau hỏi là được rồi, ha ha ha."

An Quảng Sơn mơ hồ đáp một tiếng: "Ừ, đúng rồi."

Ba anh ta hình như thật sự tức giận rồi?!

Càng nghĩ, An Quảng Sơn càng cảm thấy toàn thân khó chịu, ông ta giận chó đánh mèo trừng mắt nhìn Ngô Mỹ Lệ: "Xem chuyện tốt bà làm kìa!"

Ngô Mỹ Lệ bị sắc mặt của ông ta dọa giật mình, nhưng ngay sau đó vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ: "Ông tức cái gì, lần nào chúng ta về mà không mang đồ? Bọn họ chẳng qua là thấy nhà chú hai phất lên rồi nên mới trở nên hợm hĩnh thôi!" Nói rồi, giọng điệu của bà ta vẫn mềm đi: "Mấy hôm nữa chúng ta lại về."

Rồi bà ta vội vàng chuyển chủ đề, không cho An Quảng Sơn thời gian nổi giận: "Hạ Xương, San San, mau lên xe, chúng ta về thôi."

An Hạ Xương và Tống Khả San im lặng ngồi vào ghế sau xe. Suốt quá trình, Tống Khả San cúi gằm đầu, không nhìn rõ biểu cảm, khiến An Hạ Xương nhìn mà trong lòng hoảng hốt.

Anh ta hối hận rồi.

Lẽ ra không nên đưa cô ta đến đây.

Đều tại ba mẹ nghĩ ra cái ý tồi này. Giờ thì hay rồi, bị cô ta nhìn thấy cảnh này, lỡ như cô ta muốn chia tay thì làm sao bây giờ?

Không, không được! Anh ta phải nghĩ cách mới được...

Xe chạy được một đoạn, An Quảng Sơn đang nắm vô lăng thì nhìn thấy An Quảng Xuyên đang đứng nói chuyện với người khác bên vệ đường.