"Quay giống như phim kinh dị giả tài liệu vậy." Tân Tâm nói.
Hạ Tân Xuyên nhìn cậu: "Cậu đã gặp ma mấy lần rồi mà còn sợ ma?"
Tân Tâm: "Đương nhiên rồi, chẳng lẽ anh giẫm phải cứt chó mấy lần thì sẽ thấy cứt chó thơm sao?"
Hạ Tân Xuyên: "..."
Video phát xong, không có mặt ma nào nhảy ra, cũng không thấy manh mối mới nào.
Hạ Tân Xuyên lại mở lên xem.
Vẫn không có manh mối.
"Ngủ thôi."
Hạ Tân Xuyên đặt điện thoại sang một bên, nằm xuống.
Tân Tâm nằm thẳng, nhìn trần nhà.
"Anh."
"..."
"Em có một đề nghị."
"..."
"Chúng ta nắm tay nhau ngủ nhé."
"..."
Hạ Tân Xuyên nhắm mắt giả vờ không nghe thấy.
Tân Tâm: Ok, không phản đối tức là đồng ý.
Tân Tâm mò mẫm trong bóng tối, tay chạm vào mu bàn tay của Hạ Tân Xuyên.
Tay Hạ Tân Xuyên khá gầy, mu bàn tay sờ vào có cảm giác mỏng manh, lại to và ấm.
Cảm giác sờ vào một người sống thật sự rất tốt, Tân Tâm yên tâm nhắm mắt lại.
Cùng lúc đó, Hạ Tân Xuyên lại mở mắt ra, hắn nằm yên lặng trong bóng tối không biết bao lâu, người nắm tay hắn đã thở đều, chìm vào giấc ngủ, Hạ Tân Xuyên quay mặt lại, đôi mắt đã quen với bóng tối liếc nhìn khuôn mặt nghiêng của Tân Tâm bên cạnh, rồi rút tay ra.
Buổi họp sáng, hàng ghế ba tầng vốn chật kín nhân viên giờ xuất hiện một khoảng trống. Ba người ở cùng phòng ký túc xá với Tân Tâm đã chuồn mất dạng, thẳng tay nghỉ việc luôn.
Ông chủ Tần phe phẩy quạt giấy nhanh hơn thường lệ, mặt cũng sa sầm, đi đi lại lại, ánh mắt như diều hâu lướt qua từng nhân viên.
"Quán thiếu người rồi."
Giọng ông chủ Tần trầm xuống: "Những người còn lại phải cố gắng làm việc cho tốt."
Nhân viên biết nói sao được, chỉ đành nghiến răng đáp "Vâng".
"Cậu——"
Bị cây quạt giấy chỉ vào, Tân Tâm đang suy nghĩ về vụ án bỗng giật mình đứng thẳng người, chỉ vào mình: Tôi?
Ông chủ Tần lại chỉ vào hàng ghế đầu: "Còn cả cậu nữa."
Tân Tâm theo hướng tay của ông chủ mà chỉ vào Hạ Tân Xuyên.
Hạ Tân Xuyên như mọc mắt sau lưng quay lại nhìn Tân Tâm.
Tân Tâm thản nhiên rụt tay về chỉ lại vào mình.
"Theo tôi vào văn phòng."
Giọng ông chủ Tần không mấy vui vẻ, phe phẩy quạt rồi bỏ đi.
Dưới ánh mắt kỳ quái của mọi người, Tân Tâm và Hạ Tân Xuyên lẽo đẽo theo sau ông chủ Tần.
Vào văn phòng, ông chủ Tần ngồi phịch xuống ghế, giọng điệu nhàn nhạt: "Ký túc xá của mấy cậu dạo này sôi nổi nhỉ." Ông ta liếc mắt: "Cổ cậu làm sao thế?"
Tân Tâm: "Bị bóp."
Ông chủ Tần lạnh lùng: "Ai bóp?"
Tân Tâm: "Cuộc sống."
Ông chủ Tần: "..."
"Không phải ma ám à?" Ông chủ Tần nói móc.
Tân Tâm ngạc nhiên: "Ông chủ, sao có thể, trên đời này làm gì có ma."
Ông chủ Tần: "..."
Mấy hôm trước là thằng nào kêu la thấy ma?
Ông chủ Tần chuyển ánh mắt sang Hạ Tân Xuyên: "Cậu nói."
Hạ Tân Xuyên: "Bây giờ ký túc xá đã yên tĩnh rồi."
Ông chủ Tần: "..."
Nói thừa, người sắp hết rồi, sao mà không yên tĩnh cho được?
"Tôi nghe ba người kia nói." Ông chủ Tần có vẻ hơi miễn cưỡng: "Kiều Văn Quảng, cậu có chút tài lẻ trong khoản này à?"
Tân Tâm lập tức đổi thái độ: "Đúng ạ, nếu ông chủ có nhu cầu, tôi rất sẵn lòng giúp đỡ."
Ông chủ Tần khịt mũi: "Cậu là nhân viên ở đây, những việc này đều là việc cậu nên làm."
Tân Tâm: "Vâng ạ."
Triệu Hồng Vĩ đúng là không hiểu chuyện, ông chủ thế này mà không mang đi chôn, để ở đây làm gì?
"Cậu có thể giải quyết vấn đề của quán chúng ta không?" Ông chủ Tần đột nhiên nghiêm mặt.
Tân Tâm giật thót mình, cậu nhìn ông chủ Tần, khuôn mặt như Phật Di Lặc kia dường như ẩn chứa vô số bí mật, cậu buột miệng nói: "Ông chủ, nếu không giải quyết được thì sao?"
Ông chủ Tần: "Vậy thì cậu đừng hòng được lên chính thức."
Tân Tâm: "..."
Xem ra nhiệm vụ thất bại, không chỉ phải làm ở đây cả đời, mà còn là nhân viên thời vụ.
Tân Tâm: "Vậy ông chủ, mấy ngày tới tôi có thể không làm việc được." Cậu huých khuỷu tay vào Hạ Tân Xuyên bên cạnh: "Anh Hạ là trợ lý của tôi, anh ấy cũng phải đi cùng tôi."
Ông chủ Tần không phản đối: "Được, hy vọng hai cậu có thể cho tôi một câu trả lời hài lòng."
Đây coi như là chính thức nhận nhiệm vụ rồi sao?
Tân Tâm không biết đây là trùng hợp, hay là thiết kế sẵn của nhiệm vụ, nhưng ít nhất từ hôm nay, thời gian của cậu đã được tự do, có thể toàn tâm toàn ý tập trung vào nhiệm vụ.
Tân Tâm mạnh dạn hỏi: "Ông chủ, có thể hỗ trợ gì không ạ?"
Mặt ông chủ Tần đã xị xuống, bắt đầu xem camera yêu quý của mình: "Hai ngày nghỉ việc, có thể trừ cho hai cậu 10% lương."
Tân Tâm: "..."
Coi như là hỗ trợ lớn rồi.
Hai người vừa ra khỏi văn phòng ông chủ đã thấy một đám người đang dòm ngó ở cuối hành lang.
Ba nhân viên cũ nghỉ việc vì ma ám như hòn đá ném xuống mặt nước yên tĩnh, tạo nên những gợn sóng lan tỏa. Ai cũng không muốn mất mạng, nhưng đồng thời cũng không muốn dễ dàng từ bỏ công việc nuôi sống gia đình.
Ông chủ gọi Tân Tâm và Hạ Tân Xuyên vào văn phòng là để dặn dò họ làm gì, thực ra ai cũng đã rõ ràng, nếu có người có thể giải quyết chuyện kỳ quái trong tòa nhà Tiểu Vân, thì tốt quá rồi.