Ba người đồng loạt nhìn về phía cô.
Trên mỗi khuôn mặt đều hiện rõ sự muốn nói rồi lại thôi.
Một lúc sau, Cố Bạch Dã chán ghét mở miệng: “Tranh mất rồi! Đưa cô xem cái gì chứ.”
Cô nhóc này luôn biết cách chọc tức người khác, lại luôn theo cách phiền phức nhất.
Quả nhiên, cô lại mở miệng.
“Anh đúng là ngốc, tất nhiên là xem ảnh chụp.” Giọng điệu của Mặc Thiên đầy vẻ khinh thường.
Cố Bạch Dã: “…”
Anh ta gõ gõ vào gạt tàn thuốc trên bàn, nhịn không nện lên đầu Mặc Thiên.
Với cái miệng này?
Ăn đòn vẫn còn nhẹ.
Phải bắt cô đi học từ Phục Tuyết, học cách giữ im lặng!
Cố Bạch Dã giận đến bốc khói, nhưng Mặc Thiên thì hoàn toàn không hiểu chuyện gì.
Cô chẳng buồn để ý sắc mặt của Cố Bạch Dã, tung tăng nhảy lên ghế sofa bỏ trống cạnh ba người.
Cô nói với vẻ nhiệt tình: “Tôi giúp các anh tìm nhé.”
Ba khuôn mặt đối diện, “…”
Một lát sau, Cố Thiếu Đình từ chối thẳng thừng: “Không cần, cô giúp chúng tôi đủ bận rồi.”
Anh ta từ chối dứt khoát, nhưng Mặc Thiên đáp lại còn chắc chắn hơn:
“Dù sao các anh cũng không tìm được, chi bằng cầu tôi đi.”
Cố Thiếu Đình: “…”
Giờ thì anh ta đã hiểu vì sao Cố Bạch Dã không dám để cô nhóc này ở nhà.
Người bình thường trong nhà không ai đấu lại được cô nàng ngốc này.
Ba người vốn đang bàn bạc rất tập trung, bị Mặc Thiên xen vào phá hỏng toàn bộ mạch suy nghĩ.
Chuyện không thể tiếp tục bàn được nữa.
Người xui xẻo nhất là Cố Bạch Dã, vì anh ta là người mang cô nhóc đến, nên phải chịu trách nhiệm dọn dẹp hậu quả.
Cố Bạch Dã cảm thấy mình giờ chẳng khác nào một ông bố khổ sở.
Nuôi đứa con, bỏ thì không đành, giữ lại thì còn phải dọn mớ hỗn độn của nó.
Rốt cuộc anh ta đã làm gì nên tội?
Trong lòng, Cố Bạch Dã chửi thầm một câu chửi thề, nhưng việc cần làm vẫn phải làm, anh ta bước tới ấn đầu Mặc Thiên, kéo cô ra cửa.
“Không được nói linh tinh, không được làm loạn, ngoan ngoãn chơi với con mèo, tối sẽ mời cô ăn một bữa lớn.”
“Meo~”
Người đáp lại anh ta không phải Mặc Thiên, mà là Tiểu Hắc đang giả chết dưới đất.
Nó ngửa cái bụng tròn xoe lên trời, hai chân tay duỗi thẳng hai bên người, bất động như không còn hơi thở. Đôi mắt mèo xanh lục của nó trừng trừng nhìn Cố Bạch Dã, như sợ anh ta đổi ý.
Cố Bạch Dã đối diện với ánh mắt ngu ngốc của con mèo, chỉ biết cười nhạt bất lực.
Con mèo này đúng là không thể chết được.
Nếu không, tìm đâu ra con mèo nào ngu ngốc mà hợp rơ với Mặc Thiên như thế này nữa?
…
Mặc Thiên muốn vào lại nhà, nhưng không thể vào được.
Tiểu Hắc giống như Tử Vy trong phim ôm chân Nhĩ Khang, bám lấy chân cô không buông.
Dù thế nào cũng không chịu thả.
Mặc Thiên không khỏi thán phục, Tiểu Hắc vì một bữa ngon mà đúng là có thể co được giãn được.
Cô tin rằng nếu lúc này Cố Hương Vi mang đến một đĩa thịt kho tàu, Tiểu Hắc sẽ lập tức nhào lên mặt Cố Hương Vi, liếʍ luôn vết thương cho cô ta.
Mặc Thiên ngồi xổm xuống, nhấc gáy Tiểu Hắc, kéo nó về lòng.
“Dẫn mày xuống dưới chơi, không gây chuyện với Cố lão Lục nữa.”
“Meo~”
Tiểu Hắc nũng nịu kêu một tiếng.
Ngay lập tức ngoan ngoãn nằm gọn trong vòng tay Mặc Thiên, theo cô xuống lầu.
…
Mặc Thiên không thấy bức tranh nào trên tầng ba.
Nên muốn xuống lầu, tìm người hỏi thăm.
Cô tùy tiện bắt chuyện với một người giúp việc trong nhà họ Trần.
Không lâu sau, dì ấy lục tìm trong điện thoại, đưa ảnh bức tranh cho Mặc Thiên xem.
Thực tế, chuyện này đã lan truyền trên mạng, chỉ cần lên mạng là thấy ngay bức tranh trông như thế nào.
Chỉ có Mặc Thiên là "mù mạng", chẳng biết gì cả.
Xem xong ảnh bức tranh, cô ngồi xếp bằng giữa phòng khách nhà họ Trần, nhập định.
Trong đầu cô tái hiện lại hình ảnh vừa nhìn thấy.
Nhưng còn chưa kịp tính toán gì, bên ngoài biệt thự đã vang lên những âm thanh ồn ào.
Không lâu sau, cửa biệt thự “rầm” một tiếng bị đá tung, một gã say rượu lảo đảo bước vào.
Người đàn ông này trông bề ngoài cũng được, nhưng trên người nồng nặc mùi rượu, tay cầm một chai whisky, lắc lư bước vào trong nhà.
Đúng lúc này, tổng giám đốc Trần cùng hai anh em nhà họ Cố vừa nói chuyện xong, từ trên lầu bước xuống, đối mặt với gã say.
Gã say không phải ai xa lạ, chính là con trai thứ tư nhà họ Trần, Trần Tuấn Lãng.
Vừa thấy con trai trong tình trạng bệ rạc, Trần Kiến Nghiệp nổi giận, giơ tay vỗ mạnh vào sau đầu anh ta một cái.
“Mày lại đi uống rượu! Mới giữa trưa mà đã say như bùn!”
Giọng điệu của ông Trần đầy vẻ trách móc, hận không thể rèn sắt thành thép.
Cậu con trai thứ tư này là người khiến ông đau đầu nhất nhà, ăn chơi trác táng đủ cả, chẳng thiếu tật nào.
Trần Tuấn Lãng mỉm cười, đứng tựa vào bố mình, khuỷu tay khoác lên vai ông, nói với vẻ bông đùa: “Ông Trần à, sao ông lo nhiều thế.”
Cái kiểu gọi bố là “ông Trần”, cộng thêm lời nói lếu láo, khiến ông Trần sôi máu.
Lúc này, Mặc Thiên đang chăm chú nhìn Trần Tuấn Lãng.
Nhìn một lúc, khóe môi cô bỗng cong lên.
Sao lại có kẻ ngốc đến mức này, tự dâng mình lên tận cửa!
Mặc Thiên từng nói với Kiều Hạ rằng cô không truy hung thủ.
Bởi vì truy lùng hung thủ đòi hỏi phải dùng não, không chỉ dùng mắt, mà cô thì ghét nhất là động não. Vì vậy, tất nhiên cô từ chối lời đề nghị của Kiều Hạ.
Nhưng khi hung thủ đã tự tìm đến tận nơi, cô không thể giả vờ như không thấy được.
Mặc Thiên đứng dậy nhanh nhẹn, bước thẳng tới trước mặt Trần Tuấn Lãng, không vòng vo chỉ thẳng vào anh ta:
“Tranh là do anh trộm.”
Một câu nói như nhấn nút dừng.
Mọi người trong phòng đều quay sang nhìn Mặc Thiên, ánh mắt đủ loại sắc thái, nhưng không ai là vui vẻ.
Đặc biệt là Trần Tuấn Lãng, mắt anh ta trợn to như con bò, khuôn mặt đầy vẻ hoảng hốt.
Nhưng còn chưa kịp nói gì, bố anh ta đã nổi điên trước.
Trần Kiến Nghiệp tức giận chỉ tay vào Mặc Thiên:
“Con nhóc này nói linh tinh cái gì vậy! Mấy ngày đó con trai tôi không có ở nhà, làm sao nó trộm tranh được!”
“Ông chắc chứ?” Mặc Thiên hỏi ngược lại.
Cô nghiêng đầu, vẻ mặt bình thản nói tiếp một câu càng gây sốc hơn:
“Ông đừng bao che cho anh ta, anh ta đâu phải con trai ruột của ông.”
Câu nói này chẳng khác gì ném một quả bom vào nhà họ Trần, không hề quan tâm đến hậu quả.
Cố Bạch Dã không chịu nổi nữa.
Con nhóc này, vừa đến đã gán ngay cho một tổng giám đốc thuộc top 100 doanh nghiệp quốc gia cái mũ xanh.
Ai mà nghe được chứ.
Không xé nát miệng cô ra đã là có giáo dưỡng.
Cố Bạch Dã bước tới phía sau Mặc Thiên, không nói lời nào, đưa tay bịt miệng cô lại, nghiến răng nói nhỏ vào tai cô:
“Câm miệng!”
Anh ta vừa dứt lời, đã cảm nhận được Mặc Thiên chạm nhẹ lên cổ tay mình, ngay sau đó tay anh ta tê rần.
Không còn cách nào khác, anh ta phải thả miệng cô ra.
Mặc Thiên không vui, vừa lau miệng vừa lẩm bẩm:
“Nhà giàu các người, ai cũng thích nuôi con nhà người khác à?”
Câu nói này khiến mặt Trần Kiến Nghiệp lúc xanh lúc đỏ, ông trừng mắt nhìn cô, giận dữ quát:
“Cô lập tức rời khỏi nhà tôi! Không đi, tôi báo cảnh sát bắt cô!”
Vì nể mặt hai cậu chủ nhà họ Cố, ông vẫn chưa ra lệnh đuổi thẳng cổ Mặc Thiên.
Mặc Thiên nghe vậy, ngẩng cao đầu, với vẻ mặt “tôi có lý, tôi là lớn nhất”.
“Cậu con trai giả của ông làm điều ác quá nhiều, trộm tranh chỉ là chuyện nhỏ. Anh ta còn bắt nạt kẻ yếu, cưỡиɠ ɧϊếp thiếu nữ. Tội nghiệt nặng nề, sớm muộn gì cũng gặp chuyện, cẩn thận anh ta kéo luôn cả nhà ông xuống nước.”
Lời của Mặc Thiên càng nói càng quá quắt.
Dù cậu tư nhà họ Trần có ham chơi thật, nhưng chưa từng làm điều gì xấu xa.
Cô ta như muốn đổ hết mọi tội lỗi lên đầu anh ta.
Lúc này, đừng nói ông Trần, ngay cả đám người giúp việc cũng không thể nhịn được nữa.
Tất cả đều trừng mắt nhìn Mặc Thiên đầy phẫn nộ.
Chỉ có Trần Tuấn Lãng lén trốn sau lưng người khác, mặt mày tái nhợt, rượu trong người tỉnh hết, đứng thẳng không còn lảo đảo nữa.
Anh ta siết chặt nắm tay, ánh mắt dán chặt vào Mặc Thiên.
Con nhóc chết tiệt này rốt cuộc là người của ai?
Dám tới địa bàn của anh ta để châm chọc!