Phế Vật Thiên Kim Thật, Biết Chút Huyền Học Thì Sao?

Chương 31: Nhà họ Cố các anh thật không chừa đường sống cho cô bé

Cố Bạch Dã chẳng muốn giúp cô nhóc ngốc nghếch này.

Nhưng mà, cô nhóc này đã cứu Phục Tuyết.

Hơn nữa, thân thế cô đã đủ đáng thương: không cha không mẹ, sư phụ cũng qua đời, sống côi cút, ngốc nghếch, túi tiền rỗng không, ăn không đủ no…

Đến cả đứa trẻ ăn xin bên đường còn sống khá hơn cô một chút.

Hiếm khi Cố Bạch Dã nảy lòng tốt, giúp cô đổ tội lên con mèo.

Nhưng ý tốt của anh ta, lại chẳng ai ghi nhận.

Đôi mắt đen láy của Mặc Thiên liếc qua Cố Bạch Dã, thậm chí chẳng buồn nhìn thẳng vào anh ta.

“Anh họ Cố, hay họ Ngốc vậy?”

Cố Bạch Dã: “…”

Đàn ông không chấp phụ nữ, người tốt không chấp heo.

Anh ta lạnh mặt, móc một điếu thuốc từ túi ra châm lửa, nhả một vòng khói không mấy kiên nhẫn.

“Giao con mèo cho tôi, tôi sẽ để nó sống. Nếu để người khác xử lý, cô chỉ còn cách thu xác cho nó thôi.”

“…”

Mặc Thiên nhìn Cố Bạch Dã với ánh mắt đầy thương hại.

Xét về việc tự chuốc họa, anh ta và người trong nhà kia đúng là ruột thịt không thể chối cãi.

Ruột thịt khác cha khác mẹ.

Mặc Thiên chẳng buồn để ý anh ta.

Anh ta dám động vào Tiểu Hắc, để xem cô dạy anh ta cách làm người.

Cố Bạch Dã đợi mãi vẫn không nghe cô nhóc này nói gì.

Anh ta chuẩn bị mở miệng mắng, thì Kiều Hạ từ đâu bước tới.

“Lão Lục, nhà họ Cố các anh thật biết cách bắt nạt người khác nhỉ?”

Kiều Hạ lơ đãng nói, chân khẽ đá nhẹ vào Tiểu Hắc nằm dưới đất.

“Sáng sớm nay, cô bé này ôm mèo khóc lóc chạy đến nhà tôi. Con mèo mập bị em gái anh đá cho nôn thốc nôn tháo.”

Mặc Thiên: “?”, nói ai?

Kiều Hạ chẳng buồn để ý cô, tiếp tục kêu khổ:

“Cô bé này chẳng có ai để nhờ cậy, đành đến cầu xin tôi. Tôi dẫn chúng tới bệnh viện thú y, khám ra mèo bị chấn thương não nghiêm trọng. Anh nói xem, em gái anh độc ác đến mức nào.”

“Bác sĩ vất vả lắm mới cứu sống con mèo, nhà họ Cố các người lại còn định trút giận lên con mèo. Sao, mạng em gái anh là mạng, mạng con mèo thì không à?”

Nghe vậy.

Tiểu Hắc nằm sõng soài trên đất, rất phối hợp kêu lên hai tiếng ai oán.

Nó lại nôn tiếp, “ọe ọe” đầy thê lương, chẳng khác gì người thật.

Lúc này, Tiểu Hắc chẳng thua kém bất kỳ ảnh hậu nào.

Nó diễn bộ dạng thảm thương đáng thương, sống động đến từng chi tiết.

Cuối cùng, nó nằm bất động trên đất như một con mèo chết.

Kiều Hạ nhìn xong màn trình diễn của Tiểu Hắc, xoa xoa thái dương.

Anh chỉ bảo nó diễn chút thôi, chứ đâu cần diễn xuất đến mức giành giải ảnh hậu như vậy.

Cách diễn xuất này suýt nữa khiến anh nghi ngờ, con mèo đần độn ăn uống say xỉn nôn đầy xe hồi trưa, có phải là con mèo này không.

Tuy nhiên, diễn xuất đầy cảm xúc luôn có thể chạm tới lòng người.

Ví dụ như lúc này, sắc mặt Cố Bạch Dã thay đổi vô cùng đặc sắc, lúc xanh lúc trắng, rồi xanh trắng lẫn lộn.

Tàn thuốc gần chạm tay, anh ta vẫn còn chăm chăm nhìn con mèo nằm dưới đất.

Nhưng so với Cố Bạch Dã đã nhập vai, Mặc Thiên là một cái “bug” phá vai.

Cô đang nhìn Kiều Hạ với vẻ mặt đầy dấu hỏi.

Khuôn mặt đầy chính trực, từng nét trên khuôn mặt đều như đang buộc tội Kiều Hạ nói dối.

Kiều Hạ nhìn thoáng qua, biết cô nhóc ngốc này lại định phá đám.

Anh bước một bước dài tới, đồng cảm xoa đầu cô, tiện thể che mặt cô lại, không để Cố Bạch Dã thấy.

Kiều Hạ cảm thấy chưa đủ, lại than một tiếng.

Tiếp tục tưới dầu lên ngọn lửa trong lòng Cố Bạch Dã:

“Mặc Thiên chỉ có mỗi con mèo này làm bạn. Nếu Tiểu Hắc cũng không còn, thì cô bé này đúng là một cô nhóc cô đơn đáng thương. Em gái anh đã đá con mèo này nửa cái mạng, các người còn muốn lấy luôn cả mạng của nó, nhà họ Cố các anh thật không chừa đường sống cho cô bé này.”

Kiều Hạ vừa cà khịa vừa xem kịch.

Điếu thuốc trong tay Cố Bạch Dã đã cháy đến ngón tay. Anh ta bị bỏng, rít lên một tiếng đau, bực tức ném điếu thuốc xuống đất.

Anh ta liếc nhìn Mặc Thiên.

Lúc này, tay của Kiều Hạ vẫn đặt trên đầu cô.

Mặc Thiên cúi đầu, không rõ biểu cảm, nhưng chắc chắn không phải là vẻ gì vui vẻ.

Cố Bạch Dã nghiến răng ken két, bước tới gạt mạnh tay Kiều Hạ ra.

Dù sao cũng đang bực mình, lấy Kiều lão Nhị ra xả giận là không sai được.

“Ma ốm như anh đừng đi khắp nơi chọc ghẹo, làm lỡ làng con gái nhà người ta.”

Mắng xong Kiều Hạ, anh ta lại quay sang nhìn chằm chằm Mặc Thiên.

Khuôn mặt đầy tức giận, nhưng lại chẳng biết làm gì với cô.

Cố Bạch Dã cảnh cáo, chỉ vào trán Mặc Thiên.

“Lần này tha cho con mèo rách của cô, lần sau mà còn gây chuyện, đừng mong giữ được mạng nó.”

Nói xong, anh ta phẩy tay, quay lại xe.

Mặc Thiên nhìn Cố Bạch Dã, rồi lại nhìn Kiều Hạ: “Sao anh lại giúp anh ta?”

“Hả? Tôi giúp anh ta?”

“Ừ.” Mặc Thiên gật đầu chắc chắn. “Anh ta chọc giận Tiểu Hắc của tôi, anh ta tiêu rồi.”

Kiều Hạ: “…”

Lòng tốt bị xem như gan lừa, thôi cũng đành.

Nhưng lại bị oan là đi giúp Cố lão Lục?

Màn vu oan này khiến Kiều Hạ cảm thấy mình như vừa bị tẩm đen…



Mặc Thiên ôm Tiểu Hắc, thong thả bước về nhà.

Cố Bạch Dã vốn đã định lái xe rời đi, nhưng khi nhìn bóng lưng một người một mèo kia, anh ta bỗng lạnh cả sống lưng.

Hai kẻ đó quay về, không biết lại gây ra chuyện quái quỷ gì nữa.

Cố Bạch Dã hoàn toàn chắc chắn, chuyện nhất định sẽ xảy ra, chỉ là lần này xui xẻo sẽ rơi vào ai trong nhà mà thôi.

Anh ta lập tức xuống xe, quay lại sân, nắm cổ áo Mặc Thiên, quay ngược hướng cô về phía cổng.

“Cô đừng về nhà làm người ta nổi điên nữa.”

Cố Bạch Dã nhét Mặc Thiên vào xe, rồi tự mình ngồi lên, đạp ga lao đi, tiến đến nhà tổng giám đốc Trần của tập đoàn Cự Phú để điều tra tung tích bức tranh.

Cố Bạch Dã lái xe, liếc nhìn Mặc Thiên qua gương chiếu hậu, cảnh cáo: “Đừng làm lỡ việc của tôi. Ngoan ngoãn đi theo, không được nói linh tinh, không được chạy lung tung, nghe rõ chưa.”

Không có tiếng đáp lại.

Cố Bạch Dã: “…”

Kiếp trước chắc anh ta đã chọc phải người câm nào đó…



Cố Bạch Dã lái xe đến nhà họ Trần.

Cố Thiếu Đình đã đứng chờ ở cửa.

Hôm nay họ hẹn tổng giám đốc Trần đến điều tra vụ mất bức tranh.

Mặc Thiên xuống xe.

Cố Thiếu Đình nhíu mày, hỏi Cố Bạch Dã: “Sao lại mang cô ấy theo?”

Cố Bạch Dã thở dài: “Nói ra dài dòng. Ở nhà chẳng ai muốn nhìn thấy cô ta, đừng để cô ta về gây chuyện.”

Cố Thiếu Đình không hỏi thêm.

Cả nhóm bước vào nhà họ Trần.

Mặc Thiên lững thững theo sau, như một khách du lịch đến tham quan.

Đi chậm rãi, ngó nghiêng khắp nơi.

Dưới chân, Tiểu Hắc cũng không còn say, nó như một quả bóng nhỏ, lăn lóc theo sau Mặc Thiên.

Mặc Thiên ngó nghiêng khắp nơi trong nhà họ Trần, rồi mới bước vào biệt thự, đi tìm hai anh em nhà họ Cố.

Lúc này, họ đang ở phòng bảo hiểm tầng ba. Tổng giám đốc Trần đi cùng, hỗ trợ kiểm tra hiện trường.

Thực ra, tổng giám đốc Trần và Phục Tuyết có quen biết.

Khi phát hiện tranh bị mất, ông lập tức gọi điện cho Phục Tuyết nhiều lần, định trực tiếp trao đổi với cô về vụ mất tranh này.

Nhưng điện thoại Phục Tuyết không liên lạc được. Cuối cùng, bất đắc dĩ ông phải báo cảnh sát.

Kết quả, không hiểu sao, chuyện này lại lan truyền trên mạng.

Như thể có ai cố tình dẫn dắt, chẳng mấy chốc mọi chỉ trích đều chĩa về phía Phục Tuyết.

Thậm chí có cư dân mạng tự tổ chức nhóm điều tra, truy tìm sự thật.

“Bức tranh biến mất” nhanh chóng trở thành tâm điểm dư luận.

Phục Tuyết bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió.

Nếu không tìm thấy bức tranh, nghi ngờ ăn cắp tranh sẽ mãi mãi đè nặng lên cô ấy.

Rửa thế nào cũng không sạch.

Mặc Thiên ngồi xổm ở cửa, chơi với Tiểu Hắc, vừa nghịch vừa lắng nghe cuộc trò chuyện bên trong.

Cho đến khi nghe đến đoạn nói Phục Tuyết phải gánh tội, cô mới đột ngột cất tiếng:

“Bức tranh nào? Đưa tôi xem.”