Mặc Thiên bị Cố Hương Vi kéo vào phòng.
Phòng ngủ của Cố Hương Vi ngập tràn hương thơm, lộng lẫy xa hoa, còn đẹp hơn cả phòng công chúa trên phim ảnh.
Mặc Thiên ôm Tiểu Hắc, lười biếng nhìn quanh.
Cố Hương Vi thấy cô mặc đồ kỳ quái như vậy, bực bội hừ lạnh một tiếng, rồi trực tiếp chất vấn: “Rốt cuộc cô là ai? Ai phái cô tới? Sao cô biết tôi mang thai?”
Cô ta không khách sáo, thẳng thừng ném ra một loạt câu hỏi.
Mặc Thiên thu lại ánh mắt, bình thản đáp lại Cố Hương Vi: “Chẳng lẽ không phải tôi nên hỏi cô là ai? Và vì sao cô lại ở đây?”
Giọng nói của Mặc Thiên nhẹ nhàng, không chút dao động.
Nhưng Cố Hương Vi lập tức hiểu ý.
Ý cô ta là, người không nên xuất hiện ở đây chính là cô!
Cố Hương Vi càng chắc chắn, là cô ta, nhất định là cô ta!
Cô ta chính là “em Bảy” thật sự của nhà họ Cố!
Là người đáng lẽ phải được mọi người trong gia đình yêu thương, nâng niu, cô bảy của nhà họ Cố.
Thực ra, từ lâu Cố Hương Vi đã biết mình không phải con ruột nhà họ Cố.
Khi cô tám tuổi, đã có người bàn tán rằng cô càng lớn càng không giống người nhà họ Cố. Chuyện này gây ra không ít sóng gió ở thành phố Thượng Kinh, nhiều người còn xầm xì rằng nhà họ Cố không sinh được con gái, nên mới nhận nuôi một đứa.
Chủ đề này thậm chí trở thành tâm điểm bàn tán sau bữa cơm của người dân.
Nhà họ Cố dĩ nhiên không muốn để cô công chúa quý giá của mình chịu oan uổng.
Chỉ cần làm một lần xét nghiệm ADN, có thể chặn đứng những lời đồn đại.
Vì vậy, gia đình đưa Cố Hương Vi đi xét nghiệm ADN.
Lúc đó, Cố Hương Vi không hiểu gì, dì Trương đi cùng cô.
Trong phòng lấy mẫu, người lớn đều bận rộn trao đổi với bác sĩ.
Dì Trương đứng cạnh Cố Hương Vi, lén lấy ra một ống nghiệm thu thập mẫu máu, rồi nhân lúc không ai để ý, đưa cho một bác sĩ.
Vị bác sĩ đó ngay lập tức đi vào phòng lấy mẫu.
Cố Hương Vi thông minh, không nói gì, giả vờ như không thấy.
Ba ngày sau, kết quả xét nghiệm được công bố, không còn ai nghi ngờ cô là con nuôi.
Nhưng những lời đồn vẫn chưa dứt.
Chỉ có điều, chủ đề chuyển từ “con nuôi” thành chuyện nhà họ Cố không biết sinh con gái, sinh con trai thì đẹp trai, nhưng con gái lại xấu đau đớn.
Dần dần, khi lớn lên, chuyện này trở thành một nỗi ám ảnh trong lòng Cố Hương Vi.
Từ đó, cô hiểu rằng, mình không phải con ruột nhà họ Cố.
Cũng từ lúc đó, cô càng sợ mất đi tất cả những gì đang có.
Nhưng ngày hôm nay, chuyện cô sợ nhất đã đến!
Nhìn vào khuôn mặt của Mặc Thiên, Cố Hương Vi tràn ngập căm hận.
Nhưng lúc này chưa phải lúc để lật bài ngửa với cô ta.
Cố Hương Vi cố đè nén cơn giận, giả vờ nở một nụ cười.
Cô đi đến tủ nữ trang, lấy ra một chiếc hộp nhỏ bọc nhung đen tinh xảo.
Cô bước đến trước mặt Mặc Thiên, hất con mèo trên tay cô xuống đất, dọa Tiểu Hắc hoảng hốt chạy mất.
Tay Mặc Thiên trống không, Cố Hương Vi mở chiếc hộp nhỏ ra, nhét vào tay cô.
“Tặng cô đấy.”
Bên trong toàn là đồ trang sức bằng vàng.
Dây chuyền vàng, vòng tay vàng, trâm cài vàng, bông tai vàng, đủ các loại chế tác tinh xảo.
Trang sức của Cố Hương Vi đều là hàng quý hiếm, không phải những món tầm thường.
Cô ta chịu lấy ra toàn bộ số vàng này, quả thực đã cắn răng.
“Chỉ cần cô lập tức rời khỏi nhà tôi, từ nay không quay lại nữa, tôi có thể tặng thêm gấp đôi số vàng này.” Cố Hương Vi đưa ra điều kiện hấp dẫn.
Mặc Thiên nhìn chằm chằm vào số vàng trong tay, mắt sáng rực.
Nhưng sau nửa phút, cô vẫn tiếc nuối đặt chúng trở lại bàn trang điểm.
Cô khoanh tay, đau lòng như cắt, cúi chào những “mỹ nhân” bằng vàng kia.
“Các người đừng lo, cái gì là của tôi, sớm muộn cũng thuộc về tôi. Giờ các người còn phải chịu khổ vài ngày trong tay kẻ xấu, nhưng tôi sẽ cứu các người về.”
Cố Hương Vi: “!!!”
Cô ta giận dữ đóng sầm nắp hộp, không thể giả bộ tử tế thêm nữa.
Nếu gϊếŧ người không phạm pháp, cô ta chắc chắn sẽ không để Mặc Thiên sống trên đời này.
Nhưng dù là phạm pháp, cô ta vẫn…
Gương mặt Cố Hương Vi tràn đầy vẻ dữ tợn: “Không biết điều thì tự mà chịu hậu quả! Cô không muốn, thì sẽ chẳng có gì cả. Đừng tưởng vài câu nói vớ vẩn của cô có thể lừa được gia đình tôi, cuối cùng cô chỉ có thể cút ra ngoài trong nhục nhã!”
Mặc Thiên không phải kiểu dễ bị hù dọa.
Cô nhún vai, không cãi nhau với Cố Hương Vi.
Cô còn tiện thể miễn phí xem cho cô ta một quẻ.
“Đừng dồn ép quá, kẻo phản tác dụng. Tôi không giành với cô, nhưng cô cũng không giữ được phúc phận này đâu.
Nhìn xương mặt cô nhọn, gò má cao, vốn đã là số khổ sở cô độc, dù có giành được phúc phận thì cũng không bền lâu.
Huống hồ, cô tội nghiệt nặng nề, kiếp nạn sẽ đến sớm hơn mấy chục năm.”
Nói xong, Mặc Thiên còn tự khen mình: “Tôi lòng dạ từ bi, cho cô thêm một tháng, hãy biết trân trọng.”
Cô không phải thật lòng thương hại Cố Hương Vi.
Chỉ là cô còn nhớ đến 100 thỏi vàng, đủ để sửa một ngón tay cho tượng tổ sư.
À không, giờ chỉ còn 99 thỏi.
Nghĩ đến thỏi vàng bị Cố Bạch Dã trừ đi, cô tức đến mức trong lòng gạch cho anh ta một dấu X lớn.
Lời của Mặc Thiên khiến Cố Hương Vi tức đến bốc hỏa, mắt đỏ rực, sát khí ngùn ngụt.
Cô ta không muốn nhìn thấy người phụ nữ này thêm một giây nào nữa!
Cô ta muốn cô biến mất khỏi thế giới này!
So với vẻ dữ tợn của Cố Hương Vi, Mặc Thiên nhàn nhã đến khó tin.
Cô hoàn toàn không nhận ra cơn giận dữ của Cố Hương Vi.
Cô đang cúi xuống tìm Tiểu Hắc.
Giờ là giờ ăn sáng, Mặc Thiên tuyệt đối không thể xuống trễ.
Cô thấy Tiểu Hắc đang nằm dưới gầm giường, bèn ngoắc tay gọi: “Tiểu Hắc, cơm nhà này ít lắm, mày không ra nhanh, lát nữa họ ăn hết thì mày nhịn đói.”
Nghe vậy, Tiểu Hắc lập tức bò nhanh ra ngoài.
Nhưng gầm giường rất thấp, chỉ có một khe hẹp, không biết Tiểu Hắc vào kiểu gì, mà giờ không chui ra được...
Tiểu Hắc gấp đến mức kêu meo meo inh ỏi.
Mặc Thiên phì cười, nhanh chóng thò tay xuống kéo nó ra.
Cô nắm lấy cái chân đầy lông của Tiểu Hắc, kéo nó dần ra ngoài.
May mà còn kéo được.
Ngay khi sắp kéo được Tiểu Hắc ra, đột nhiên một chiếc giày cao gót nhọn giơ lên, mạnh mẽ nhắm vào cánh tay cô mà dẫm xuống.
Nhưng phản xạ của Mặc Thiên quá nhanh, trước khi gót giày chạm vào tay cô, cô đã rụt tay lại.
Thoát hiểm trong gang tấc.
Cố Hương Vi không thể trút giận lên Mặc Thiên, đành ngập tràn tức tối.
Nhìn xuống dưới gầm giường, cô thấy cái đầu tròn xoe của Tiểu Hắc đang loay hoay chui ra.
Cố Hương Vi không nghĩ nhiều, lập tức giơ mũi giày cao gót đá thẳng vào đầu Tiểu Hắc.
“Meo!” Một tiếng kêu đau đớn vang lên, cả người Tiểu Hắc bị đá bay ra ngoài.
Nhưng nhờ vậy, nó cũng hoàn toàn chui ra được.
Tiểu Hắc nằm nghiêng bên giường, hai chân trước ôm đầu, cả người cuộn thành một quả bóng tròn.
Mặc Thiên nhíu mày, bế Tiểu Hắc lên, nhẹ nhàng xoa cái đầu bị đá của nó.
Một lúc sau, cô từ từ ngẩng lên, nhìn thẳng vào Cố Hương Vi.
Ánh mắt cô lạnh lẽo đầy cảnh cáo: “Muốn chết?”
“Hừ.” Cố Hương Vi cười nhạt, khinh bỉ lườm cô: “Chỉ là một con mèo thối, tôi có lột da nó, cô làm được gì tôi?”
Cố Hương Vi cười đầy kiêu ngạo, không hề có chút hối hận.
Mặc Thiên sống đến giờ, chưa từng thấy ai lại muốn tìm đường chết như thế này.
Có vẻ cô vẫn còn ít kinh nghiệm.
Cô nhích sang một bên, thả Tiểu Hắc xuống đất, dịu dàng vuốt ve đầu nó.
“Cô Tiểu Hắc, sư phụ nói rồi, bây giờ là xã hội pháp trị, cô mà gϊếŧ người, cháu sẽ bị phạt. Nên cô nhất định phải kiềm chế, dạy dỗ thì được, không được sát sinh.”
Xét theo vai vế, Mặc Thiên đúng ra phải gọi Tiểu Hắc một tiếng “cô mèo.”
Chỉ là từ nhỏ cô đã quen gọi Tiểu Hắc, nên không bận tâm đến vai vế.
Dù gì Tiểu Hắc chỉ cần được ăn no là đủ, gọi nó là cô, hay thậm chí cháu gái, miễn cho nó ăn, nó cũng vui lòng.
Cố Hương Vi nghe Mặc Thiên nói chuyện với Tiểu Hắc bằng thứ ngôn ngữ chẳng ai hiểu, cười khẩy chửi: “Đồ thần kinh.”
Nói rồi, cô ta quay ra mở cửa: “Hai đứa mày…”
Chữ “cút” còn chưa kịp thốt ra.
Một bóng đen lao từ trên cao tới.
Cố Hương Vi hét lên một tiếng thất thanh, ngay sau đó bị một khối lông đen tròn vo tông thẳng vào mặt.
Cô ta loạng choạng, chân trượt, “rầm” một tiếng, ngã ngửa xuống đất. Nghe tiếng thôi cũng biết đầu cô ta đập xuống sàn rất đau.
Mặc Thiên nhìn Cố Hương Vi nằm trên đất khóc lóc, lắc lắc đầu.
Đáng đời.
Tự chuốc họa.
Tự chịu.