Câu hỏi đầy nghi ngờ của Kiều Hạ ngay lập tức chọc giận bố và anh trai bảo vệ nghé con của nhà họ Cố.
Cố Bạch Dã tức giận đá lật một trong những chiếc hộp quà mà Kiều Hạ mang tới.
Những đôi giày đủ kiểu dáng rơi tung tóe trên sàn.
Diệp Phi lập tức chắn trước Kiều Hạ, đối đầu với Cố Bạch Dã. Hai bên đối lập, tình thế căng thẳng, chỉ chực bùng nổ.
Kiều Hạ vẫn thản nhiên, rút điện thoại, tìm một bức ảnh rồi đưa cho bố con nhà họ Cố xem.
“Tôi không phải không biết gì, chỉ là nhắm mắt làm ngơ, không muốn so đo. Nhưng cô chủ nhà các người, có phải làm hơi quá rồi không?”
Bức ảnh trong tay Kiều Hạ như một thùng nước lạnh dội thẳng vào hai bố con đang giận dữ.
Trong ảnh không ai khác ngoài Cố Hương Vi.
Cô ta đang ngồi trên người một người đàn ông khác, ngửa đầu hôn đắm đuối, hoàn toàn không nhận ra mình bị chụp lén.
Thực ra, Kiều Hạ từ lâu đã biết chuyện Cố Hương Vi có bạn trai bên ngoài.
Dù sao thì người đó cũng không xa lạ gì, chính là con cả nhà chú Ba của Kiều Hạ, Kiều Tuấn Phong.
Dù là con trai của chú Ba nhưng lớn hơn Kiều Hạ bốn tuổi, nên Kiều Hạ vẫn phải gọi là anh họ.
Kiều Hạ không đồng ý hủy hôn không phải vì thích Cố Hương Vi.
Mục đích của anh chỉ là mượn thế nhà họ Cố để mở đường cho chị cả tiếp quản tập đoàn Kiều.
Điều anh cần không phải là Cố Hương Vi, mà là danh phận “cô chủ nhà họ Cố.”
Thế nên anh không quan tâm Cố Hương Vi lăng nhăng với ai, miễn là anh nắm được điểm yếu của cô ta để kiểm soát nhà họ Cố khi cần.
Như lúc này chẳng hạn.
Bức ảnh này thành công khiến bố con nhà họ Cố cứng họng.
Phòng khách im phăng phắc, đến tiếng thở cũng mang theo chút lúng túng.
Kiều Hạ làm cho nhà họ Cố khó chịu nhưng không còn hứng thú ở lại xem màn “chó cắn nhau” nữa.
Anh hài lòng vỗ tay: “Chú Cố, cháu về trước. Chuyện này chú nhớ cho cháu một lời giải thích.”
Nói xong, anh cười nhẹ, rồi rời khỏi nhà họ Cố.
Để lại một phòng đầy hỗn loạn.
…
Anh vừa đi, nhà họ Cố lập tức tổ chức cuộc họp khẩn.
Mặc Thiên không được tham gia.
Nhưng cô ngồi lì ở phòng khách, không chịu rời đi.
Cố Hưng Quốc đành đen mặt dẫn con trai và con gái vào thư phòng.
Vừa vào, ông đã đập bàn một cái thật mạnh: “Rốt cuộc là chuyện gì đây!”
Người bố vốn hiền hòa, lúc này nổi giận lại khá đáng sợ.
Cố Hương Vi cắn môi, không biết có nên thú nhận chuyện mang thai hay không.
Tất cả đều do Kiều Tuấn Phong khốn nạn đó! Ban đầu nói chỉ chơi đùa thôi, ai ngờ hắn cố ý làm rách bαo ©αo sυ, khiến cô mang thai.
Lúc cô tìm hắn tính sổ, hắn còn làm bộ đáng thương, nói rằng không muốn nhìn cô gả cho Kiều Hạ, kẻ sắp nằm xuống đó.
Khi đó, đúng là cô cũng không muốn gả cho Kiều Hạ.
Ai muốn vừa cưới đã phải làm góa phụ chứ?
Đến cả đứng anh ta còn không đứng nổi, hai chân đã không ra gì, ai biết chân thứ ba có dùng được không!
Nhưng bây giờ Kiều Hạ đã khỏe lại.
Không lẽ cô không gả cho người thừa kế tương lai của nhà họ Kiều mà lại đi gả cho Kiều Tuấn Phong, kẻ ăn bám trong gia đình? Vậy cô bị điên à!
Cố Hương Vi bực bội, lại nghĩ đến Mặc Thiên ở dưới lầu, cô càng giận đến nghiến răng.
Đều tại cô ta!
Nếu không, chuyện này sẽ không bị lộ ra!
Mặt Cố Hương Vi khi xanh khi đỏ.
Nhìn thái độ của cô, Cố Hưng Quốc đã đoán được đôi phần.
Ông đấm bàn ba lần thật mạnh: “Làm bậy! Cố Hương Vi, con ăn nói rõ ràng cho bố! Có phải con mang thai không? Con quen Kiều Tuấn Phong từ khi nào?!”
Cố Hương Vi cắn răng, mạnh đến nỗi đôi môi đỏ mọng hằn dấu răng trắng bệch.
Sau nhiều lần do dự, cuối cùng cô ta bất lực gật đầu thừa nhận.
Cô ta biết, giờ không thú nhận, bố và anh trai cũng sẽ điều tra ra.
Cố Hưng Quốc tức đến ôm ngực, liên tục kêu “ái chà” rồi thở dài.
Ông chỉ thẳng vào mặt Cố Hương Vi, giận đến không kìm được: “Con hồ đồ! Con có biết không, nếu ông nội con biết chuyện, cả nhà này không ai thoát được! Ông ấy đánh bọn ta không sao, nhưng ông sẽ không tha cho con đâu! Ông ấy dám cạo trọc đầu con rồi bắt con vào chùa làm ni cô!”
Ông cụ nhà họ Kiều, tính khí vốn nóng như lửa.
Cố Bạch Dã so với ông còn hiền lành như cừu non.
Cố Hương Vi từ nhỏ chưa từng bị mắng chửi, làm sao chịu được bố nghiêm khắc như vậy.
Cô ta hít mũi, rồi bật khóc. Nước mắt lã chã, đến cả lông mi giả trên mắt cũng bị nước mắt làm rơi, dính lủng lẳng trên má.
“Tại sao phải bắt con gả? Chẳng qua là ông nội nợ nhà họ Kiều, tại sao lại phải hy sinh con! Kiều Hạ bệnh nặng như vậy, con với anh ta đâu có tình cảm, ai muốn gả cho anh ta để làm góa phụ chứ!”
Cố Hương Vi vừa nói vừa khóc lóc đầy ấm ức.
Nhớ đến chuyện Kiều Hạ bày trò để làm cô ta mất mặt, cô ta càng giận đến khóc dữ hơn, nước mắt rơi như mưa.
Cố Hưng Quốc và Cố Bạch Dã thấy cô ta khóc, lập tức mềm lòng ngay.
Cố Hưng Quốc thậm chí còn tự trách mình, sao lại nổi nóng như vậy.
Hai bố con cùng nhau dỗ dành cô con gái cưng, quên béng cả lý do gọi cô ta vào để nói chuyện.
Cuối cùng, họ dỗ mãi mới khiến Cố Hương Vi ngừng khóc.
Tất cả tội lỗi đều đổ lên đầu Kiều Hạ.
Ai bảo anh ta không chịu hủy hôn.
Ai bảo anh ta từng bệnh tật.
Ai bảo anh ta không biết trân trọng bé út nhà họ.
Tóm lại, càng nhìn con rể tương lai, họ lại càng thấy ngứa mắt.
…
Sáng hôm sau.
Mặc Thiên xuống lầu ăn sáng.
Cô mặc một bộ đồ mà Kiều Hạ tặng, phối chiếc quần xanh dương họa tiết hình thoi, áo đỏ đậm in hình totem dân tộc, đội mũ beret đính đinh tán, đi giày vải chấm bi có nơ.
Trông cực kỳ kỳ lạ…
Rõ ràng quần áo Kiều Hạ tặng đều được phối sẵn, nhưng Mặc Thiên lại không thích.
Cô tự phối đồ theo ý mình.
Kết quả thành ra một phong cách lai căng, chẳng tây chẳng ta.
Dù mặc kỳ cục như vậy, nhờ gương mặt xinh đẹp, cô vẫn “cân” được tất cả.
Bộ quần áo có màu sắc tươi sáng làm nổi bật nước da trắng hồng của cô, rạng rỡ khỏe mạnh, hoàn toàn khác với lớp trang điểm dày của người khác.
Mặc Thiên xuất hiện trên hành lang, người hầu đi ngang qua đều nhìn cô trầm trồ.
Họ không khỏi cảm thán, đẹp thế này, chắc kiếp trước đã cứu cả ngân hà.
Mặc Thiên không để ý đến ánh mắt của họ, hướng về phía cầu thang đi xuống.
Tối hôm qua, lần đầu tiên Mặc Thiên không ôm Tiểu Hắc ngủ, đẩy nó sang mép giường.
Bởi vì trên giường của cô chất đầy... vàng.
Vàng trải kín giường, suýt không đủ chỗ cho cô và Tiểu Hắc nằm.
Cuối cùng, cô ép ra một chỗ vừa đủ người nằm, ôm lấy chiếc bầu hồ lô vàng ngủ ngon lành.
Không ngờ xuống núi một chuyến lại kiếm được nhiều vàng thế này. Nghĩ đến việc sửa lại tượng cho các tổ sư, ngày thành công không còn xa.
Mặc Thiên phấn khởi, bước chân như gắn lò xo.
Cô nhảy nhót, tung tăng.
Cô và Cố Hương Vi ở cùng tầng.
Khi đi ngang qua cửa phòng Cố Hương Vi, cửa đột ngột bật mở.
Tiểu Hắc trong tay Mặc Thiên giật nảy mình.
Mặc Thiên dừng bước.
Cô bị Cố Hương Vi túm lấy tay áo, kéo mạnh vào phòng.
“Rầm” một tiếng, cửa bị đóng sập lại.