Mạt Thế Kéo Đến Vạn Vật Tái Sinh

Chương 7

Trên đường phố có mấy người đang nằm ngang, bọn họ không nhúc nhích không thấy rõ làm sao, nhưng Tô Du suy đoán có liên quan đến chuyện tranh đoạt vật tư vào buổi chiều.

Không biết có phải do bản thân phát hiện sai hay không, Tô Du luôn cảm thấy thực vật trong hoa viên trên đường phố dường như cao hơn rất nhiều.

Tô Du nhìn đồ đạc mình thu dọn xong, hít sâu một chút, đeo khẩu trang nói với Tài Mê: "Tài Mê, mày đi theo tao sang nhà bà Vương xem sao."

Cuối cùng Tô Du chỉ mang theo balo leo núi, hành lý vẫn để trong phòng. Trước khi ra ngoài, còn mang theo chiếc roi điện mà cha mua cho cô giấu vào trong túi áo lông, trong tay cầm dao cắt dưa hấu và đèn pin.

Gian nan mở khung cửa ra, Tô Du mở cửa, nhìn hành lang tối đen như mực có chút khẩn trương.

Tay cầm đèn pin, Tô Du nhìn về phía hành lang.

Bởi vì là hai căn hộ liền kề, hành lang cũng không dài nên có thể thấy rõ trên sàn gạch men có rất nhiều vết bẩn màu nâu loang lổ, nhìn rất đáng sợ.

Cho dù hai bên hành lang có mở cửa thông gió, trong hành lang vẫn có một mùi hôi khó có thể hình dung.

Tô Du khịt mũi, từ khi sương xanh tan, mùi hương lạ của sương xanh cũng biến mất.

Tài Mê đi phía trước Tô Du, móng vuốt của chó phát ra tiếng động nhỏ nhẹ của đồ vật ma sát với mặt đất.

Đi đến trước cửa nhà bà Vương, Tài Mê dừng lại.

Cái mũi nó co rúm, thoạt nhìn có chút bất an.

Đến gần, trong lòng Tô Du lập tức nhảy số, mùi thối trong hành lang chính là bắt nguồn từ đây.

Cửa nhà màu nâu đóng chặt, Tô Du vỗ cửa, bên trong vẫn im lặng như tờ.

Tô Du thở dài một hơi, ra hiệu cho Tài Mê tránh ra, Tài Mê "gâu" một tiếng nhanh chóng lui về phía sau Tô Du.

Cô cầm đèn pin tạm thời bỏ vào túi, sau đó lui mấy bước lấy đà đá vào cửa nhà bà Vương.

"Ầm ầm."

Tiếng va đập vang dội, chân Tô Du tê dại, khung cửa cũng theo đó lung lay, ánh mắt cô sáng lên thầm nghĩ cửa chống trộm đúng là chất lượng không tốt, lại nghĩ lại lúc ấy lúc bà Vương mua căn hộ này, vì tiết kiệm tiền nên cũng không thay đổi cửa chống trộm...

Nghĩ đến bà Vương, Tô Du mím môi, cắn răng dùng sức đá một cái nữa, cuối cùng cửa cũng bị đá ra, tấm cửa lắc lư ma sát với mặt đất phát ra tiếng vang chói tai.

Trong chớp mắt khi cửa bị phá vỡ, mùi hôi thối nồng đậm lập tức xông vào xoang mũi. Tô Du che mũi và miệng, cố nhịn, lúc này mới miễn cưỡng không nôn ra.

Cô run rẩy lấy đèn pin ra, chiếu vào bên trong.

Căn phòng vốn tối như mực bị đèn pin chiếu vào, phát ra tiếng sột soạt.

Trong lòng Tô Du lạnh toát khi nhìn thấy thứ gì đó bò qua, giống như côn trùng, đếm không hết.

Tài Mê đi đến trước mặt Tô Du, phát ra tiếng kêu cảnh cáo.

Tô Du đi vòng qua nó vào trong.

Bước qua cửa chính, là phòng khách. Phòng khách lộn xộn như bị lục lọi qua, trên sàn gỗ có rất nhiều vết bẩn màu sẫm, rất nhiều ruồi lớn dừng lại trên đó.

Theo bước chân của Tô Du, những con ruồi lớn này bay lên không trung, phát ra tiếng vù vù.

Bỗng nhiên, Tô Du dừng bước nhìn về phía ghế dựa trên mặt đất.

Rất nhiều giòi bọ và ruồi nhặng nằm trên một "vật hình người" rậm rạp chằng chịt, tích tụ lại.

Trên sàn nhà gỗ phía dưới ghế, là một vũng nước lớn màu nâu sẫm.

Lúc này, Tô Du đã biết kết quả.

Bà Vương chết rồi.

"Ọe..."

Tô Du không nhịn được nữa, khom lưng nôn ra.

Cô từng nghe ông nội nói, mùi thối rữa sau khi chết là mùi khó chịu nhất trên đời, mùi đó sẽ giống như giòi bọ trong xương, bám vào người, trong mũi, trong trí nhớ.

Trước kia Tô Du không thể hiểu được, nhưng bây giờ cô đã hiểu rõ.

Nhóm dịch: Nhà YooAhin