Họ mang lớn vác bé cảnh giác nhìn hoàn cảnh xung quanh, thậm chí còn có người đi đến cửa hàng tiện lợi hẳn là muốn lấy một ít vật tư, nhưng không biết nhìn thấy cái gì sợ tới mức hét lên chói tai.
Tô Du không biết họ nhìn thấy cái gì, nhưng hẳn không phải là thứ nguy hiểm gì, bởi vì, không ít người sau khi kinh hô xong đều tranh đoạt từ trong cửa hàng tiện lợi lấy ra không ít đồ.
Nhóm người tranh đoạt vật tư của cửa hàng tiện lợi không dứt, chẳng mấy chốc cửa hàng tiện lợi đã bị đào rỗng, nhưng rất không may những người từ trong cửa hàng tiện lợi cướp được vật tư kia, vừa đi ra liền bị người khác theo dõi...
Tranh đoạt và ẩu đả, gào thét và thét chói tai, trước cửa hàng tiện lợi nho nhỏ, mọi người tụm năm tụm ba đánh nhau.
Tô Du hít một hơi lạnh, thu hồi ánh mắt.
Cô nhìn về phía hòm thuốc, bên trong không có nhiều dược phẩm chỉ có một hộp thuốc cảm mạo, hai hộp kháng sinh, cùng một bình Ibuprofen.
Tô Du lấy áo khoác của mình ra, túi áo khoác này rất nhiều, cô mặc áo vào liền kéo khóa kéo, bỏ thuốc và kẹo vào.
Nghĩ nghĩ, Tô Du lại nhớ tới gạo vì thế đi vào phòng bếp, nhưng khi phát hiện toàn bộ gạo đã ngả vàng cô chỉ có thể bất đắc dĩ mở tủ ra, muốn xem có thể vớt được chút gì hữu dụng từ bên trong hay không.
Cho dù là hạt ngũ cốc khó bị hư hỏng, lúc này cũng đã có biến chất rõ ràng, không chỉ có như thế, côn trùng ăn đồ ngũ cốc còn bò đầy tủ đựng, rất lớn, thoạt nhìn rất khủng khϊếp.
Đường cát trắng đựng trong bình cũng đã kết dính thành cục to, thậm chí bắt đầu ngả vàng.
Cũng may, Tô Du không phải hoàn toàn không thu hoạch được gì, cô tìm được một túi đường đỏ chưa mở ở dưới cùng tủ.
Sau khi nhét túi đường đỏ vào balo leo núi, dưới chân cô đã có rất nhiều côn trùng nhỏ từ bên trong tủ bò ra, khi Tô Du giẫm lên không ngừng phát ra tiếng "tí tách" rất nhỏ.
Tô Du lập tức rời khỏi phòng bếp, hơn nữa còn đóng chặt cửa.
Đợi đến lúc cô thu dọn xong tất cả sắc trời đã dần dần tối.
Mặc thêm một cái áo lông ở bên ngoài áo khoác, bỗng nhiên Tô Du cảm thấy có chút không thích hợp.
Khu nhà nhỏ này cứ một tầng sẽ có hai hộ, tầng 12 có bà Vương và cô ở. Cho dù hiện tại bà Vương đã rời đi đến khu bệnh viện quân khu Số 3, từ chiều tới giờ cũng không đến mức không nghe thấy gì.
Nghĩ đến đây, Tô Du hơi bất an, lúc phát thông báo là khoảng 1 giờ chiều. Cho dù mất thời gian thu dọn đồ đạc, bà Vương cũng nên xuất phát mới đúng.
Sở dĩ Tô Du tin tưởng bà Vương sẽ lập tức xuất phát, mà không phải chờ sương mù tan giống như mình là bởi vì bà Vương không có nhiều vật tư, mà trạng thái bà cũng không tốt, nhu cầu cấp bách cần trị liệu, bà chỉ cần đi đến bệnh viện quân khu số 3 tỷ lệ có thể được cứu chữa rất cao.
…..
Tô Du nhìn sắc trời đã hoàn toàn tối đen, trong lòng bất an, thế là cầm lấy chân ghế, nặng nề gõ gõ tường.
Âm thanh rất vang, không thể nào không nghe được từ bên cạnh.
Từ 8 giờ tối cô gõ đến 9 giờ, suốt một tiếng cứ 10 phút gõ tường một lần, còn gọi tên bà Vương.
Nhưng cách vách, không có tiếng đáp lại...
Tài Mê bị động tác của cô dọa sợ, cuộn mình, đôi mắt ướt sũng nhìn chằm chằm cô.
Tô Du vừa nóng vừa mệt, ném ghế xuống đất, xuyên qua mắt mèo nhìn về phía hành lang.
Hành lang tối đen một mảnh, không nhìn thấy nồng độ sương mù.
Tô Du lập tức kéo rèm cửa sổ ra nhìn về phía đường phố, dựa vào ánh trăng, cô sửng sốt phát hiện sương mù đã hoàn toàn tan.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin