Sau khi Sở Mặc rời khỏi nhà, Sở Hoàng cũng không nhàn rỗi, hắn ăn xong bữa sáng, liền trở về phòng, một lần nữa tính toán lại vốn riêng của mình. Đời trước để lại tiền tiết kiệm, cộng vào mới được ba vạn tinh tệ. Tinh tệ là tiền thông dụng của thế giới này, năm tinh tệ có thể mua một cân cải trắng, 25 tinh tệ có thể mua một cân bình thường thịt, đối với gia đình bình thường có lẽ rất nhiều, nhưng mà với dị năng giả mà nói, số tiền nàu không đủ nhét kẽ răng, đặc biệt là Sở Hoàng, ba vạn tinh tệ thì chắc sẽ không chạm tới những dược liệu mà hắn yêu cầu.
Nghĩ nghĩ, hắn lấy tiền lương của Sở Mặc ra rồi xuống lầu tìm được Vân Thanh, muốn hắn cùng mình đi mua chút dược liệu tại cửa hàng dược liệu.
“Phụ thân, người mua dược liệu làm gì?” Vân Thanh lấy tinh xe ra, vừa khởi động động cơ, vừa dò hỏi Sở Hoàng ngồi ở ghế sau.
“Phối dược tề.” Sở Hoàng trả lời với khẩu khí lãnh đạm.
Hắn đã đánh giá qua tình trạng hiện tại của thân thể mình, luyện đan tuyệt đối không có khả năng, nhưng hắn có thể phối chế một ít dược tề, còn có thể pha một ít nước thuốc. Nước thuốc có thể tẩm bổ thân thể, khiến thân thể thiếu hụt sớm khôi phục, hắn dự định phối chế Dưỡng Linh Dịch giúp hành trình tu luyện của mình thêm xúc tiến.
“Phụ thân thân thể của ngài không còn nhanh nhẹn như trước, trước tiên đừng chuyển của A Hiên mà nhọc lòng, ngần ấy năm trôi qua hắn đã cố chịu đựng như vậy.” Vân Thanh nghĩ rằng Sở Hoàng vì để trị liệu chân Sở Hiên nên mới vội vã đi mua dược liệu để phối dược tề, không khỏi cảm thấy có chút hâm mộ. Quan hệ cha con của bọn họ thật tốt không giống với nhà chả hắn, bởi vì hắn không thể kích phát ra dị năng nên cha mẹ hắn vẫn luôn đem hắn trở thành cái đinh trong mắt, vừa nghe chủ trạch muốn đưa người đi liên hôn ở Sở gia liền gấp không chờ nổi, đẩy hắn tới để đổi lấy ích lợi.
Biết Vân Thanh hiểu lầm, Sở Hoàng cũng không giải thích mà tính toán ở trong lòng, nếu gặp được dược liệu thích hợp với Sở Hiên, hắn cũng sẽ mua luôn. Tuy rằng hiện tại hắn không có năng lực luyện chế Tục Cốt Đan nhưng vẫn có thể phối dược tề để Sở Hiên điều trị chân mình.
Nhà của Sở Hoàng là ở giữa sườn núi bên ngoài thành, cách nội thành có chút xa, mà Vân Thanh đã lâu không ra khỏi nhà nên lái xe khá chậm, đi khoảng một tiếng mới tới trung tâm thành phố.
Đỗ tinh xe xong Vân Thanh liền mang theo Sở Hoàng đến tiệm thuốc lớn nhất thành phố B, không nghĩ mới vừa vào cửa, liền gặp được hai huynh muội ở nhị phòng Sở Chương và Sở Hân.
“Tam thúc, tại sao ngươi lại tỉnh?” Sở Chương thấy Sở Hoàng, kích động lôi kéo muội muội đi đến, vẻ mặt kinh ngạc mà hỏi, sau đấy là niềm vui sướиɠ tràn đầy trên mặt, dường như là rất cao hứng khi Sở Hoàng tỉnh lại.
Sở Hân không thể che giấu cảm xúc như gã, vừa thấy Sở Hoàng liền nhớ lần trước bị thương bởi Sở Hoàng, kéo mặt dài nói: “Tam thúc, ngươi nếu tỉnh lại, tại sao không đến nhà chính để gặp thái gia gia, thái gia gia vẫn luôn nhớ ngươi.”
Sở Hân nói chuyện hiện rõ chua lòm, nhiều câu nói là chèn ép với Sở Hoàng. Đối với huynh muội bọn họ Sở Hoàng không có hảo cảm nào, cũng không nghĩ sẽ can thiệp, lời bọn họ nói vốn định nghe một chút liền sang tai khác. Không nghĩ tới, Sở Hân thế vậy mà nhắc đến lão thái gia.
Lão thái gia là gia gia của Sở Hoàng, vẫn muộn đối xử tốt với Sở Hoàng, sau khi cha mẹ Sở Hoàng xảy ra chuyện, lão thái gia liền bị bệnh một hồi lâu. Nhân cơ hội đó Sở nhị lão gia liền đoạt quyền gia chủ, lão thái gia bị mất quyền lực hiện giờ đang bị Sở nhị lão gia giam lỏng, tùy thời có thể trở thành con tin uy hϊếp Sở Hoàng.
Nhớ tới lần cuối cùng mình nhìn thấy dáng vẻ của lão thái gia, Sở Hoàng cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn Sở Hân một cái. Lần đầu tiên Sở Hân bị Sở Hoàng dùng kiểu ánh mắt này đánh giá, cả người run lên, thế nhưng tuy tâm rất sợ vẫn che giấu nội tâm sợ hãi mà lớn tiếng nói: “Làm gì? Chẳng lẽ ta nói sai sao?”
Sở Hoàng cũng không giải thích với nàng, mà nói với Sở Chương: “Sau mấy ngày nữa ta sẽ trở về thăm gia gia.”
Nói xong cũng mặc kệ hai huynh muội này đang nghĩ gì, liền mang theo Vân Thanh đi chọn lựa dược liệu. Sở Chương quay đầu lại nhìn dáng vẻ Sở Hoàng chọn lựa dược liệu, trong mắt hiện lên một tia kiêng kị. Trước khi Sở Hoàng không xảy ra chuyện gì, là Dược Tề Sư lợi hại nhất gia tộc, cũng là chủ tịch của viện nghiên cứu Dược Tề Sư. Thân phận tôn quý khiến địa vị của Sở gia cũng lên nước lên thuyền, sau đó, gã trở thành Dược Tề Sư, phụ thân và mẫu thân liền tính kế Sở Hoàng. Đồng thời cũng lấy đi sổ tay tâm đắc về luyện chế dược tề của Sở Hoàng, còn lấy hết rất nhiều dược thảo được Sở Hoàng nuôi trồng, khiến hắn nhảy lên trở thành Dược Tề Sư số một số hai của viện nghiên cứu, trước mắt cũng trở thành Dược Tề Sư lợi hại nhất gia tộc.
Dù sao thì hắn cũng không có thiên phú như Sở Hoàng, những năm gần đây, tuy rằng dược tề Sở Hoàng nghiên cứu ra đều phối chế thành công nhưng lại không có nghiên cứu chế tạo ra những dược tề tốt tân khác làm các trưởng lão trong gia tộc vẫn luôn rất tiếc hận với chuyện này, thường thường sẽ hoài niệm với Sở Hoàng. Nếu mà bọn họ biết Sở Hoàng đã tỉnh, khó có thể đảm bảo việc Sở Hoàng sẽ không trở về. Những mưu kế trước kia của phụ thân và mẫu thân không phải đều ném đá xuống sông sao?
Nghĩ đến mình vẫn luôn nỗ lực, lại phải tam thúc tính tình đạm bạc, có chút ngu si đẩy xuống, Sở Chương nhịn không được mà sinh khí, hắn nhìn chằm chằm Sở Hoàng. Trong mắt hiện lên tia hận ý, lòng âm thầm thề, tuyệt đối sẽ không cho cả nhà các ngươi quay lại nhà chính.