Xuyên Qua Dị Thế Trở Thành Gia Gia

Chương 7: Đi gặp Phong đại sư

Sau khi tắm rửa thoải mái dễ chịu, Sở Hoàng đi ra khỏi phòng tắm với thần thái sảng khoái, nhìn thấy Sở Mặc đang ngồi ở mép giường ghi sổ, nhướng mày nói với hắn: “Thân thể của ta khá hơn rồi, không cần ngươi chiếu cố, ngươi có thể nhanh chóng trở về nghỉ ngơi.”

Nghe vậy, Sở Mặc chết lặng vài giây, nhớ tới lời mà đêm nay Sở Hiên nói với y, ánh mắt cẩn thận mà nhìn chằm chằm vào Sở Hoàng một hồi lâu, cảm thấy lời nhi tử nói có đạo lý, A Hoàng đích thực không giống trước. Tuy rằng vẫn là một thân thể, nhưng khiến cho người ta có cảm giác khác biệt rất lớn, giống như bên trong thay đổi cả trái tim.

Nghĩ đến điểm này, ánh mắt Sở Mặc nhìn về phía Sở Hoàng càng thêm cảnh giác, y buông sổ sách trong tay xuống, cẩn trọng nói: “A Hoàng, chúng ta là phu phu, vẫn luôn ngủ chung, ngươi bảo ta phải về đâu nghỉ ngơi?”

“…” Không xong, chuyện này hắn quên mất, Sở Hoàng trên mặt không hiện bất cứ cảm xúc nào nhưng nội tâm lại không ngừng rối loạn. Chuyện này không phải nói, về sau hắn phải cùng nam nhân xa lạ này chung chăn gối à. Tuy rằng đối phương quả thật là lão bà của mình, nhưng bọn họ thật sự không quen biết.

Sở Mặc không biết những gì Sở Hoàng nghĩ, nhưng từ phản ứng của Sở Hoàng, y cũng hiểu rõ một chuyện, Sở Hoàng trước mặt quả thật không phải là Sở Hoàng trước kia, tuy rằng tính tình của Sở Hoàng trước kia đạm bạc nhưng lại đối xử với y rất tốt, với y sẽ không lộ ra cảm giác xa cách.

Hai tay y nắm chặt vào nhau, đối với tình huống của Sở Hoàng đưa ra vài loại suy đoán, không khỏi lo lắng trong lòng, âm thầm tính toám, ngày mai nhất định phải đi tìm Phong đại sư, xem chuyện của Sở Hoàng rốt cuộc là như thế nào? Nếu là bởi vì hồn phách của A Hoàng tập trung hoàn toàn dẫn tới sự thay đổi về tính cách thì y có thể giả vờ không phát hiện, cùng hắn tiếp tục sinh hoạt thật tốt; còn nếu có người chiếm đoạt thân thể của A Hoàng, hắn nhất định sẽ nghĩ cách tiêu diệt.

Sở Hoàng không biết Sở Mặc đã đem tất cả chuyện của hắn nghiền ngẫm thấu triệt, trong lòng còn vì muốn cùng chung chăn gối với Sở Mặc mà đấu tranh tư tưởng mãnh liệt.

Sở Mặc cũng mặc kệ suy nghĩ của hắn là gì, sau khi thay đổi áo ngủ liền lên giường nghỉ ngơi, cũng không giống như Sở Hoàng nghĩ, hoàn toàn quấn lấy hắn, thấy vậy, Sở Hoàng liền thở ra một hơi nhẹ nhõm, cũng nằm xuống nghỉ ngơi.

……

Sáng sớm hôm sau, Sở Mặc chưa ăn bữa sáng đã liền vội vội vàng vàng tìm Phong đại sư, Phong đại sư là một dị năng giả đặc thù, hắn có thể suy tính quá khứ tương lai, thời điểm Sở Hoàng mới sinh ra, cũng là thời điểm Sở gia không ngừng phát triển, Sở lão gia tử cảm thấy tôn tử này có phúc khí liền tìm Phong đại sư tới tính một quẻ.

Phong đại sư liền tính một cát quẻ cho Sở Hoàng, nhưng trong lén lút lại nói với lão gia tử, nói tuy Sở Hoàng là người đại phúc, nhưng hồn phách của hắn không được đầy đủ, cử chỉ hành vi khả năng có chút khuyết tật, khiến lão gia tử phải che chở nhiều hơn, chờ sau khi hắn trải qua đại kiếp nạn hơn 50 tuổi thì hồn phách sẽ tập trung lại, tiền đồ nhất định vô lượng.

Những việc này là sau khi Sở Hoàng xảy ra chuyện, thời điểm bị nhị bá trục xuất khỏi gia tộc, Sở lão gia tử mới lặng lẽ nói với Sở Mặc. Nói Sở Hoàng nhất định sẽ tỉnh lại, hơn nữa nói cho y, nếu sau khi Sở Hoàng tỉnh lại, có xảy ra đại biến hóa gì cũng không cần quá mức kinh ngạc, nguyên nhân có thể là vì một nửa linh hồn kia đang chiếm chủ đạo.

Cảm giác Sở Hoàng với trước kia không giống nhau khiến y hoài nghi loại tình huống này, lần này tới tìm Phong đại sư, cũng là vì muốn chứng thực việc này.

Phong đại sư có vẻ như đã sớm đoán được y sẽ tới, y mới vừa mới tới cửa trợ thủ của Phong đại sư đã mở cửa, mời hắn đi vào.

Thời điểm Sở Mặc đi vào thư phòng của Phong đại sư, Phong đại sư đang pha trà, thấy y tiến vào, liền ngẩng đầu cười, nói: “Sở thiếu gia đã tới, mời ngươi ngồi.”

Sở Mặc cảm thấy có chút kỳ quái, sao Phong đại sư có thể hiểu rõ hành tung của y như thế? Y liếc mặt nhìn Phong đại sư, thấy thần sắc của hắn như thường, đắm chìm trong pha trà, đành dừng lại những ý tưởng trong tâm trí, yngồi xuống đối diện hắn.

“Phong đại sư……”

“Trước hết thì hãy uống ly trà.” Phong đại sư đánh gãy lời, rót cho y một ly trà.

Sở Mặc chuyển mắt nhìn ly trà trước mắt, vội vàng mở miệng, “Phong đại sư…”

“Ta biết ngươi đang muốn hỏi gì.” Phong đại sư lại lần nữa đánh gãy lời y nói, lại không nói cho y chuyện mà y muốn biết, mà lại đổ cho mình một ly trà, cẩn thận nhấm nháp, “Đây chính là trà được hái từ khu dị thú về, tổng cộng mới một kg, ta phí rất nhiều sức mới lấy được một chút như vậy, ngươi đừng lãng phí.”

Thịnh tình không thể chối từ, Sở Mặc đành phải uống trà được rót, nhưng mà y không tâm tình để phẩm trà, có lệ mà uống hai ngụm, khen một câu rồi lại tiếp tục truy vấn Phong đại sư về chuyện của Sở Hoàng.

Phong đại sư thấy dáng vẻ nóng vội của y, úp úp mở mở cười cười, rót thêm trà vào ly của y, “Sở lão gia tử hẳn đã nói với ngươi chuyện của tam thiếu gia, nếu không, ngươi sẽ không tới tìm ta.”

Người Sở Mặc là tinh xảo đặc sắc cỡ nào, vừa nghe hắn nói vậy liền chắc tám phần linh hồn của Sở Hoàng đã về làm một.

“Là linh hồn đến từ dị thế chiếm thượng phong?”

Nghe xong lời hắn nói, Phong đại sư lộ ra nụ cười vừa lòng, quả thật là đứa trẻ thông minh, khó trách việc Sở lão gia tử nhất định phải để hắn làm tức phụ của Sở Hoàng.

“Không phải chính ngươi là người rõ ràng nhất sao?” Phong đại sư một bên uống trà, một bên đánh giá Sở Mặc, thấy y trầm ngâm trong chốc lát, liền tiếp nhận sự thật này, càng khiến hắn cảm thấy y vừa thông minh lại vừa thông thấu hơn người, “Ở chung lâu rồi, ngươi nhất định hiểu rõ, bọn họ thật ra là cùng một người.”

Người quả thật vẫn là người kia thế nhưng tính tình chắc chắn không giống nhau. Lời này Phong đại sư không nói, hắn tin tưởng Sở Mặc sẽ hiểu được.