Cách họ không xa, Đàm Vân Thư và Thẩm Ánh Chi vẫn đang bị mắc kẹt trên đường. Chiếc xe phía trước không hề di chuyển. Tài xế bất lực, không khỏi nhìn vẻ mặt của hai cô gái trong xe qua gương chiếu hậu.
Đàm Vân Thư đỡ đầu, mí mắt nâng lên một nửa, trong giọng điệu có chút đùa cợt: "Được rồi, buổi concert bắt đầu lúc bảy giờ, chúng ta sẽ đến lúc chín giờ."
"Không thể nào, chỉ trong chốc lát thôi." Lông mày Thẩm Ánh Chi nhướng lên, "Hay sau này không đi xem biểu diễn kiểu này nữa, tại sao không mời Tiết Dịch về nhà hát, không phải cũng giống nhau sao?"
"Là cậu nói muốn cảm nhận bầu không khí ở concert."
"Được rồi, bây giờ cậu đang trốn tránh trách nhiệm với tôi phải không? Là cậu nói rằng hai năm nay cậu nghe nhiều nhạc của Tiết Dịch, nên tôi mới nghĩ đến việc rủ cậu đi xem, không phải sao ?" Thẩm Ánh Chi tức giận nói. "Giá vé cao tận mấy lần đó, Đàm Vân Thư, mau trả tiền lại cho tôi đi."
Đàm Vân Thư gật đầu lấy lệ: "Được được."
May mắn thay, ùn tắt đã được khai thông, chỉ sau khoảng mười phút, tài xế cuối cùng cũng đậu xe bên lề đường gần vị trí mọi người xếp hàng. Anh ấy sẽ đón họ khi buổi hòa nhạc kết thúc.
Nhóm của Phương Du đã vào được trong sân, đang đi đến khu vực VIP. Không khác bên ngoài, trên khán đài chật cứng người, họ nhanh chóng tiến vào, tìm chỗ ngồi xuống.
Sân vận động được niêm phong, tổng cộng có đến mấy tầng, khu vực sân nằm gần sân khấu nhất.
"Những gì tiền bạc có thể giải quyết ở một mức độ nhất định chính là thời gian." Đường Bán Tuyết lấy chiếc gương nhỏ từ trong túi ra để trang điểm, "Tốt hơn là nên tự do về mặt tài chính. Khi còn đi học, mỗi lần mua mỹ phẩm tôi đều phải tính toán, rồi sẽ ăn uống cái gì đây?"
Phù Sương đồng tình: "Chính xác."
Cô ấy còn nói thêm: "Sẽ thật tuyệt nếu giá thuê nhà ở thủ đô có thể thấp hơn. Tôi sẽ tiêu hết số tiền tiết kiệm được để tham dự concert! Hạnh phúc quá!"
Phương Du cười híp mắt, chưa kịp nói gì thì cô gái ngồi trước mặt đã quay đầu đồng ý gật đầu: "Tôi cũng vậy! Chị em tốt!"
Họ nắm tay nhau như những người bạn tâm giao, chứ không giống như người xa lạ.
Không khí xung quanh rất ồn ào, ngày càng có nhiều người bước vào khán đài. Nhóm của Phương Du đã ngồi yên vị. Một lúc sau, cô mới nhớ ra chỗ ngồi trên vé mà cô đã tìm cho Thẩm Ánh Chi.
Ở hàng ghế thứ hai của khu vực VIP1, gần sân khấu hơn rất nhiều.
Chỉ là cô không nhìn thấy gì khi ngồi ở đây, có người đã chắn tầm nhìn.
Nhưng ai lại muốn gặp bà chủ của mình vào ngày nghỉ? Phương Du không có ý định nhìn sang phía đó nữa.
Vừa đúng bảy giờ, đèn trong hội trường đều tắt, màn hình lớn hai bên phát lên hình ảnh của Tiết Dịch.
Tiếng hò hét của người hâm mộ trên khán đài như muốn xé nát mái nhà, Phương Du cũng đưa tay lên miệng tạo hình chiếc loa và hét lên.
Sự nổi tiếng của Tiết Dịch lan rộng nhanh chóng, lời và giai điệu cô sáng tác rất xuất sắc, cô đã được mệnh danh là "ca sĩ quái vật". Ngoài ra, với vẻ ngoài xinh đẹp, cô còn được mệnh danh là "máy gặt thu hoạch fan".
Ngay khi xuất hiện trên sân khấu, cô đã hát một trong những ca khúc nổi tiếng của mình "Ấm áp" bằng micro cầm tay, trực tiếp khơi dậy sự cuồng nhiệt của người hâm mộ. Mọi người đều vẫy lightstick, một số hát theo, một số quay video, tất cả đều hoàn toàn đắm chìm trong bầu không khí này.
Máy quay của đạo diễn không phải lúc nào cũng tập trung vào Tiết Dịch mà còn lướt qua khuôn mặt của những người hâm mộ trên khán đài.
Lông mi của Phương Du khẽ run lên, cô nhìn thấy khuôn mặt của mình hiển thị trên màn hình lớn. Lúc này, những người bạn ngồi hai bên ôm lấy cô và vẫy tay về phía camera, ra hiệu cho mọi người biết rằng ba người họ đã ở đây cùng nhau.
Cảnh tượng này đều rơi vào mắt Đàm Vân Thư, khóe môi khẽ nhếch lên.
Giây tiếp theo, đạo diễn cũng bắt được nàng----
Khuôn mặt của nàng cũng được phóng to trên màn hình lớn.