Sau Khi Chia Tay Tiểu Thư Giàu Có

Chương 63

Văn phòng của cô ở ngay cạnh văn phòng của Thẩm Ánh Chi, cách nhau một bức tường, tuy diện tích nhỏ hơn nhiều nhưng ít nhất cũng là một văn phòng độc lập nghiêm túc.

Bây giờ đã là cuối tháng Tư, nắng hôm nay vừa phải. Bầu trời không còn xám xịt như hai ngày trước mà xanh hơn một chút. Những chậu cây mọng nước đặt bên cửa sổ trông mũm mĩm dưới ánh nắng mặt trời.

Phương Du vừa sắp xếp xong danh sách công việc, điện thoại của cô liền nhận được tin nhắn trong nhóm trò chuyện.

Phù Sương: [Vé đến đây!]

Phù Sương đính kèm ảnh chụp màn hình hiển thị chỗ ngồi trong buổi concert của Tiết Dịch mà ba người họ sẽ cùng đi xem.

Tiết Dịch là một ca sĩ mới ra mắt cách đây hai năm. Khởi đầu từ nhạc phim của một bộ phim truyền hình ăn khách. Cô đã trở nên nổi tiếng với giọng hát giàu cảm xúc, sau đó một đường sáng tác. Bây giờ cô đã có đủ thực lực để tổ chức một buổi concert ở sân vận động.

Cho dù không phải sân vận động, cũng đủ thỏa mãn rồi.

Nhóm Phương Du mua vé vào cửa với giá 1.199 nhân dân tệ, đây là một mức giá không cao.

Về phần vị trí...

Nó ở cánh phải khu VIP2, không tệ cũng không tốt.

Phương Du: [Được rồi.]

Đường Bán Tuyết bận rộn, không tám trong nhóm nữa, Phương Du cùng Phù Sương cũng tiếp tục làm việc.

Nhưng một lúc sau, Phương Du nhận được tin nhắn WeChat từ Thẩm Ánh Chi: [Phương Du.]

[Tìm cho tôi hai vé đến buổi concert của Tiết Dịch, giá bao nhiêu cũng được.]

Tiết Dịch lần đầu tiên tổ chức concert, có vẻ cô ấy đã đánh giá thấp mức độ nổi tiếng của mình. Hàng chục nghìn vé đã được bán hết trong một giây, nhóm ba người người của Phương Du đã rất vất vả mới tranh được vé. Tuy nhiên, ngoài vé được mở bán trên các nền tảng công cộng, ban tổ chức cũng có hạn ngạch riêng dành cho khách mời, không phải để bán, về cơ bản những tấm vé này đều rơi vào tay đại lý.

Phương Du nhìn tin nhắn của Thẩm Ánh Chi, sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng trả lời: [Được rồi.]

Thật bất ngờ, Thẩm Ánh Chi cũng muốn xem concert cùng người khác.

Bà chủ đã ra lệnh, Phương Du đương nhiên sẽ làm việc chăm chỉ. Đôi khi những việc vặt vãnh không liên quan đến công việc cô cũng phải phụ trách.

-

Lúc năm giờ chiều thứ Bảy, nhóm ba người của Phương Du từ khu chung cư đi tàu điện ngầm đến sân vận động, để xem concert diễn ra lúc bảy giờ tối nay.

Xe của Đường Bán Tuyết lúc này không có tác dụng, nếu lái xe rất có thể sẽ đến trễ.

Hơn nữa, đi tàu điện ngầm từ khu chung cư cũng không tệ, chỉ mất khoảng một tiếng, tương đương với thời gian đi làm.

Có rất nhiều người đổ xô đến xem buổi concert, khiến tàu điện ngầm cũng đông đúc. Một số người rõ ràng là fan hâm mộ, họ đang đeo những chiếc băng đô có liên quan đến Tiết Dịch.

Đường Bán Tuyết được fan hâm mộ nhận ra, cô ấy đứng và lần lượt chụp ảnh với từng người một. Phương Du và Phù Sương đứng bên cạnh, làm tiểu trợ lý. Lúc nhàn rỗi, họ cũng chụp ảnh nhóm với nhau.

Hai người, ba người và cả nhóm.

Phương Du sẽ đăng những điều này lên vòng bạn bè, cô không còn sống khép mình như trước nữa.

Đến sáu giờ, mọi người lần lượt ra ngoài.

Khoảng cách từ ga tàu điện ngầm đến sân vận dộng là vài trăm mét. Đúng như họ dự đoán, hiện tại người ta đang đổ về ồ ạt như nước phù sa, ở phía trước lối vào sân vận động đã xếp thành một hàng dài.

Trên đường, có người đang bán một số sản phẩm và phụ kiện liên quan đến Tiết Dịch; như băng đô, sticker, đèn l*иg nhỏ. Giá cả không hề rẻ, chỉ có một số ít người mua.

Phương Du sau khi từ chối sự chào mời của người khác thì thở dài.

Phù Sương vén tóc ra sau và nhướng mày. Hôm nay cô ấy trang điểm đậm, chỉ mong được ống kính bắt được, khi nhìn thấy dáng vẻ này của Phương Du, cô ấy cười và nói: "Trông mặt cậu dễ bị dụ quá, Tiểu Du. Một khuôn mặt không thể từ chối bất cứ ai."

"Tôi không giống một người có lòng dạ sắt đá hay sao?" Phương Du cười hỏi, "Tôi toàn nghĩ mình như vậy đó."

Đường Bán Tuyết cũng cười nói: "Cậu đã lầm tưởng về bản thân rồi. Lúc chúng ta học đại học, các bạn cùng lớp đều cho rằng cậu trông có vẻ dễ bắt chuyện, chỉ là cậu không có nhiều thời gian. Cho đến khi tôi nhìn thấy khuôn mặt mộc của cậu ở lễ tốt nghiệp, tôi đã chủ động bắt chuyện."

Ba người họ đứng xếp hàng, vừa trò chuyện vừa cười đùa.