Sau Khi Chia Tay Tiểu Thư Giàu Có

Chương 51

Đây là lần đầu tiên cô đi máy bay nên chưa có kinh nghiệm. Trước đó cô đã tìm kiếm các mẹo khi đi máy bay từ rất nhiều người trên mạng, mới có thể bình tĩnh đi qua khu vực kiểm tra an ninh và chờ chuyến bay. Cô vẫy tay chào mẹ, không quay đầu lại, bước từng bước về phía trước.

Cô ngồi trong cabin, chỗ ngồi cạnh cửa sổ và có tầm nhìn rất tốt.

Hôm nay thời tiết vẫn tốt, ánh nắng xuyên qua cửa sổ máy bay phác hoạ lên khuôn mặt cô, phản chiếu con ngươi đen láy. Cô tháo kính ra, nheo mắt, tầm nhìn có hơi không rõ ràng

Trong tuần qua, cô thường nghĩ đến Đàm Vân Thư, đặc biệt là khi cô nhìn thấy những đám mây trên bầu trời.

Cô từng nghĩ tên của Đàm Vân Thư rất hay, và bây giờ cô vẫn nghĩ như vậy, nhưng dù nghe hay đến đâu thì ba từ này cũng chẳng liên quan gì đến cô nữa.

Cô từng đặt tên liên lạc cho Đàm Vân Thư là "xxx" để không ai biết người đó là ai. Nhưng từ nay trở đi, đối với cô Đàm Vân Thư sẽ chỉ tồn tại với cái tên "xxx", giống như trên Internet có rất nhiều "xxx" giống nhau, không quý giá, không độc nhất, không hiếm có.

Tương lai của cô vẫn còn rất nhiều ba năm, cô phải nỗ lực để pha loãng bớt ba năm này trong lòng mình.

Trong khoảnh khắc máy bay cất cánh với tiếng ầm ầm, Phương Du nắm chặt dây an toàn và nhắm mắt lại, cố gắng làm cho màng nhĩ thoải mái hơn.

-

Đàm Vân Thư yêu cầu chú Xương in ra tất cả các bức ảnh chụp ngày tốt nghiệp, bao gồm cả ảnh của nàng và Phương Du.

Trong ảnh, nàng đang đưa thiệp mời về phía trước, Phương Du kinh ngạc, ngơ ngác nhìn nàng.

Nàng xem đi xem lại bức ảnh rất nhiều lần, cho đến khi nhớ cả phía sau có bao nhiêu bông hồng cùng lá cây, nhưng khuôn mặt của Phương Du ngày càng mờ nhạt trong đầu nàng. Quá khứ trải qua với Phương Du giống như đang bị bao phủ bởi một lớp sương mù.

Chiều ngày 17, nàng lấy cớ đi gặp Lương Bái, sau đó lái xe của Lương Bái đến sân số 35 Tinh Hồ.

Nơi này không khác gì lúc nàng đến đây hồi đầu tháng, đã hơn nửa tháng trôi qua, khu chung cư vẫn không sạch sẽ, mùi hôi khó chịu. Vì hôm nay là Chủ Nhật, tiếng khóc của trẻ con càng dữ dội hơn.

Nàng không biết tại sao mình lại muốn đến đây. Khi xuống cầu thang lần trước, chẳng phải nàng đã chuẩn bị tinh thần sẽ không quay lại nữa sao?

Nhưng tuần này nàng không thể liên lạc được với Phương Du. Dấu chấm than màu đỏ đâm sâu vào trong mắt nàng, tín hiệu cuộc gọi bận vang lên bên tai.

Nàng đi lên cầu thang mà mình đã từng đi nhiều lần, rõ ràng bước chân nhẹ nhàng, nhưng khi rơi xuống lại cảm thấy rất nặng nề.

Cho đến khi nàng lên đến tầng ba.

Trên bức tường lấm lem, lại có người dán những tờ quảng cáo xấu xa mới. Nàng học theo Phương Du, gỡ chúng ra và xé nát trong lòng bàn tay. Sau đó, nàng co các đốt ngón tay và gõ vào lớp cửa đầu tiên như thường lệ.

Ba tiếng "thình thình thình" không mạnh mẽ nhưng khớp với nhịp tim của nàng.

Nàng không biết mình sẽ nói gì khi nhìn thấy Phương Du, nhưng trong một thế giới không có Phương Du, nồng độ oxy của nàng đang giảm nhanh chóng, khiến nàng nghẹt thở.

Không đúng, lúc này Phương Du rất có thể đang làm việc bán thời gian, sẽ không có người mở cửa cho nàng. Nàng nên quay lại xe và đợi Phương Du về nhà.

Nhưng ngay khi ý nghĩ này xuất hiện trong đầu, nàng ngạc nhiên khi nghe thấy tiếng mở cửa từ bên trong, thần kinh nàng trở nên căng thẳng.

Nhìn kỹ vào cánh cửa trước mặt, vài giây sau, có tiếng "cạch" phát ra, một người đang vặn ổ khóa tay nắm cửa. Đó là một âm thanh quen thuộc với nàng.

Nàng thậm chí không chớp mắt, nhìn khe hở trên cửa ngày càng rộng ra.

"Cô đang tìm ai?" Người phụ nữ trung niên xa lạ với ánh mắt nghi ngờ và cảnh giác nhìn nàng.

Đàm Vân Thư nắm chặt tờ giấy vụn trong tay đến nỗi móng tay cắm vào lòng bàn tay.

Nàng nhìn lên để chắc chắn rằng mình đã đến đúng chỗ, sau đó lắc đầu, nói "Xin lỗi đã làm phiền bác", rồi quay người đi xuống cầu thang.

Mặt trời vẫn ấm áp như mọi khi, nhưng cũng giống như lần trước, nàng lại cảm thấy một luồng khí lạnh bao quanh mình.

Nàng không biết mình đã quay lại xe như thế nào, cứ thế tự động lái xe đến trường. Có hai người lạ mới đến phục vụ quán trà sữa, nhìn thấy nàng đi tới liền hỏi nàng muốn uống gì, nàng không trả lời. Nàng lại lái xe đến gần văn phòng nơi Phương Du thực tập. Nàng biết hôm nay là cuối tuần sẽ không có ai ở đây, nhưng nàng chỉ muốn đến xem thử, có một nỗi ám ảnh mãnh liệt.

Sau đó, nàng lại đổi địa điểm đến Trung tâm thương mại Lâm Lí. Lần này không có hoạt động gian hàng ở tầng một, cũng không có bóng dáng nhân viên mặc đồng phục nào.

Cuối cùng, nàng nhận phòng ở khách sạn gần văn phòng, chờ cho đến khi hoàng hôn buông xuống trong đồng tử của nàng, tạo thành một lỗ hổng giống như ngọn lửa nhỏ bên trong.

- Đừng bao giờ lặp lại nữa, Đàm Vân Thư.

- Được, sẽ không.

***