Mặc dù Thẩm Ánh Chi và Đàm Vân Thư là những người bạn rất tốt, nhưng Phương Du không nghĩ rằng mình sẽ bị Thẩm Ánh Chi xem như người làm công. Ngoài ra tương lai của cô thì có liên quan gì đến Đàm Vân Thư? Chưa kể cô là gì trong mắt Đàm Vân Thư chứ? Nếu Đàm Vân Thư biết được thì đã sao?
Cô đã học chuyên ngành kế toán, mới bắt đầu đã làm trợ lý nên phải học hỏi rất nhiều.
Thẩm Ánh Chi không ngạc nhiên trước quyết định của Phương Du.
Những người như họ sẽ bám lấy dây leo, nếu Phương Du bỏ cuộc, thì cô chỉ cho rằng mình đã đánh giá sai người.
Xét thấy Phương Du còn việc phải giải quyết ở Liễu Thành, Thẩm Ánh Chi vẫn chưa phải là một bà chủ bóc lột, nên cho cô một tuần để giải quyết công việc. Cô sẽ đến thủ đô vào ngày 17 và bắt đầu làm việc ở công ty vào ngày 18.
Phương Du có rất nhiều việc phải làm. Cô đã xin từ chức, để không tăng thêm gánh nặng cho đồng nghiệp, cô làm thêm giờ để giải quyết những việc mà cô đang phụ trách. Nhóm trưởng vỗ vai cô, khích lệ cô hãy bay cao, cô vẫn còn trẻ cho dù có té ngã vẫn có thể quay lại.
Nhưng tốt nhất là đừng quay lại.
Phương Du ôm lấy nhóm trưởng. Cô thật may mắn khi trong những năm qua được rất nhiều tiền bối quan tâm. Đôi khi cô tự hỏi vì sao mình lại có được sự trải nghiệm tốt như vậy.
Ngoài ra chị Tiêu, Trình Mông, Lý Lan đều là những người quen biết từ công việc làm thêm, Phương Du cũng đặc biệt hỏi thăm thời gian, muốn mời mọi người một bữa.
Sau khi làm xong tất cả những việc này, Phương Du bắt xe trở về quê.
Ông bà nội vẫn đang nằm trong bệnh viện ở thị trấn, họ đã mất đi khả năng tự chăm sóc bản thân, đầu óc cũng không còn minh mẫn, hàng ngày được các y tá ở đây giúp đỡ. Thấy cô trở về, họ muốn giơ tay lên cũng khó. Thế là Phương Du cúi người xuống, chủ động nắm lấy bàn tay chai sạn của ông cụ.
Tình trạng của ông bà ngoại tương đối tốt hơn, nhưng họ cũng đã già. Bà ngoại bị ngã khi làm đồng cách đây không lâu, hiện đang tĩnh dưỡng.
Phương Du cũng không đề cập tới việc hai ngày nữa cô sẽ đến thủ đô, cô chỉ ngồi ở bên giường bệnh, chọn lọc những chuyện tốt mà nói liên miên: Cô đã tốt nghiệp, trong tương lai sẽ có công việc chính thức, có thể sẽ rất bận rộn, không tiện thường xuyên về thăm họ được, nhưng chắc chắn sẽ về thăm nếu có cơ hội, cô sẽ gọi điện và trò chuyện video với họ.
Họ hãy chờ cô thêm một thời gian nữa, chờ cho đến khi bờ vai cô vững vàng hơn, chờ cô đưa họ đến một nơi tốt đẹp hơn để sinh sống.
Vừa nói cô vừa rơi nước mắt, nhưng vẫn mỉm cười, không bộc lộ bất kỳ nỗi sợ hãi hay lo lắng nào.
Đêm trước khi đến thủ đô, Phương Du trở về căn hộ mới thuê ở Liễu Thành.
Lúc này Phương Cần đang háo hức đóng gói hành lý. Mấy ngày nay bà cũng mua thêm quần áo mới cho Phương Du. Chúng đã được giặt sạch và phơi khô, còn có mùi nắng ấm. Bà nói với giọng mũi khàn đặc trong lúc gấp quần áo: "Tiểu Du, thủ đô không giống Liễu Thành, trước tiên con phải thích nghi cho tốt. Có ấm ức gì phải gọi cho mẹ liền nha con. Mẹ biết con hay nói về chuyện tốt còn chuyện xấu thì giữ trong lòng, nhưng con phải nhớ rằng con là một đứa trẻ có gia đình..."
"Kết bạn mới, nhưng đừng để bản thân bị tổn thương lần nữa..."
Phương Du khẽ đáp lại, sau đó Phương Cần gấp quần áo một lúc nữa, bà trở về phòng lấy ra một hộp quà đưa cho Phương Du: "Đây là thỏi son mẹ mua cho con, nhân viên bán hàng nói rất thích hợp với những cô gái trẻ như con. Mẹ thì cũng không biết nhiều, con xem coi có thích không? Sau này mẹ sẽ mua thêm cho con, cứ dùng thử cái này trước đã."
"...Mẹ." Phương Du đi tới ôm mẹ, lại không kìm được nước mắt: "Mẹ phải sống thật tốt nhé."
"Mẹ sẽ như vậy mà, đừng lo lắng."
Phương Cần sợ bị Đàm gia phát hiện nên đã nghỉ việc ở công ty dọn dẹp. Bà thuê một cửa hàng nhỏ gần nhà mới, định bán đồ ăn sáng với Phượng Yến.
Bán đồ ăn sáng khá vất vả, nhưng đâu phải bà chưa từng trải qua vất vả?
Đó chỉ là một thử thách mới.
Con gái có thể đi thủ đô, vậy tại sao bà không thể bắt đầu mô hình mới.
Sáng ngày 17, Phương Du đến sân bay.