Mật Ong, Chanh Và Rượu Vang

Chương 2

Gió trời se lạnh, rất nhanh đã đổ mưa.

Chiko đứng chờ ở đầu phố, khi thấy chiếc Porsche màu đen quen thuộc xuất hiện ở ngã rẽ, cô bé nhanh chóng thu lại vẻ lười biếng, khi xe vừa dừng lại, liền nhanh tay mở cửa bước lên xe, ngồi xuống hàng ghế sau, bộ dạng vô cùng ngoan ngoãn, như chú mèo nhỏ.

“Thế nào?” Người đàn ông ngồi ghế phụ cạnh ghế lái, mặc áo gió màu đen, tóc bạc dài và chiếc mũ che gần nửa khuôn mặt, khi vừa thấy Chiko ngồi lên xe, trực tiếp vứt điếu thuốc đang hút ra bên ngoài, giọng nói vang lên hồi nãy, chính là của hắn.

“Sao?” Cô bé có chút không kịp phản ứng với câu hỏi bất ngờ kia, khẽ nhíu mày, điều chỉnh thanh âm một chút, liền nói tiếp: “Vẫn ổn, chỉ là ở sân bay, có nhìn thấy FBI.”

Nghe xong báo cáo của Chiko, Gin cũng không buồn nhìn lại, chỉ im lặng quan sát kính chiếu hậu.

Chiếc xe bắt đầu lăn bánh, địa điểm là tòa chung cư cao cấp ở trung tâm phường 4, quận Beika.

///

Tôi là Chiyuko, còn cái tên Chiko, chỉ là giả mà thôi.

Năm nay tôi 17 tuổi, là một du học sinh bên Mỹ, hôm nay là ngày đầu tiên tôi trở về nước sau mười mấy năm sinh sống và học hành ở Los Angeles. Đặc biệt, tôi còn độc thân, chưa có bạn trai.

Lúc trước, khi tôi còn là một con nhóc khoảng 15, 16 tuổi, vô tình được thu nạp vào tổ chức không tên, nghe nói còn có tầm ảnh hưởng đến nền chính trị Nhật Bản, mặc dù tôi chưa biết vai trò của mình trong cái tổ chức mafia bí ẩn này là gì.

Có khi tôi vẫn còn ở trong thời gian đào tạo thành sát thủ chăng? Hoặc là, trở thành một nhà khoa học? Dù sao tôi vẫn thấy cái suy nghĩ sau càng có khả năng hơn. Bởi vì theo như tôi biết, thể chất của tôi thực tế không phù hợp với công việc ám sát đầy nguy hiểm kia.

Nhưng mà, lí do tôi được thành viên cấp cao của tổ chức, Gin, chọn trúng là gì cơ chứ? Hắn giữ tôi bên cạnh vì cái gì? Có ích sao? Tôi thấy vô cùng tò mò, bởi vì hắn vẫn luôn coi tôi như một con thỏ nhỏ ngốc nghếch, tự cao một chút thì là một con ngốc có tư duy cao.

Tôi cá là nếu tôi vô dụng thật, tên Gin đó đã bắn chết tôi lúc mới vào tổ chức rồi.

Một điều là, tôi rất nghe lời, đây chính là bí quyết giữ mạng của tôi. Dù sao tôi cũng không có mong muốn giao tiếp giữa con người với con người mạnh mẽ đến vậy, còn việc thực hiện được hay không, làm tới mức độ nào, lại là vấn đề hoàn toàn khác.