Mật Ong, Chanh Và Rượu Vang

Chương 1

“Tôi biết rồi, hung thủ chính là cô, Chiko !” Mori Kogoro giơ tay lên, trực tiếp dùng ngón trỏ chỉ thẳng về phía của cô gái xinh đẹp phía đối diện, giọng điệu chắc chắn.

“Khoan, chờ đã..” Cô gái tên Chiko đột nhiên bị nhắc tên, lập tức nhíu mày. “Này thám tử, không cần biết suy luận của ông cao siêu cỡ nào, nhưng mà, tôi có thể kiện ông tội vu oan cho người khác đấy, biết chưa?” Thanh âm thiếu nữ chậm rãi, nhẹ nhàng như hoa rơi trên mặt hồ, nhưng nội dung lại không hề giống như vậy, là một kiểu châm biếm ẩn ý, Chiko khẽ cười.

“Thật hết nói nổi..” Conan thở dài, hẳn đương nhiên rất không còn gì để nói với những kết quả suy luận tào lao của ông bác này, liền dùng đồng hồ gây mê và nơ giả giọng nói như thường lệ, bắt đầu mượn danh thám tử ngủ gật - Mori Kogoro để phá án.

Chứng kiến một màn suy luận lại từ đầu kia, Chiko chỉ nhún vai, đứng yên một chỗ chờ cho đến khi vụ án kết thúc, im lặng không nói một lời.

Mới vừa về nước đã vướng vào vụ án mạng trong phòng kín, trở thành nghi can gϊếŧ người vì lỡ tiếp xúc gần với nạn nhân, cô sớm đã quen rồi.

Vụ lần này cách hung thủ gây án cũng không quá phức tạp, chỉ là một vài mánh khóe nhỏ dùng cho việc đầu độc nạn nhân bằng chất độc Xyanua, nhìn qua Chiko đã biết “hắn” là ai rồi, vậy mà cái người được mệnh danh là thám tử nổi tiếng kia, sao lại có thể kết tội cho thiếu nữ xinh đẹp, chân yếu tay mềm như cô là hung thủ được chứ, đúng là thần kinh!

Về nguyên nhân, quả nhiên lại là gϊếŧ người vì tình.

Người ta hay nói tình yêu có thể làm chết người, nhân loại thời nay thật không bình thường!

Sau khi vụ án được giải quyết êm xuôi, trong lúc định rời khỏi nơi này, Chiko lập tức chú ý đến cậu bé đi cùng Mori Kogoro, cảm giác hình như rõ ràng đã gặp ở đâu đó.

Cô hơi dừng lại một chút, toàn bộ sự chú ý đều đặt trên người Edogawa Conan.

“Chị ơi, chị làm nghề gì thế?” Cậu bé tươi cười, dùng bộ dạng trẻ con đáng yêu nhìn Chiko.

“Không phải chị nói rồi sao? Chị chỉ là người viết tiểu thuyết nhỏ không có tiếng tăm mà thôi.”

Chiko có phần ngạc nhiên, biểu hiện của cô rõ ràng vẫn giống như người bình thường, không lộ ra manh mối gì, không đến mức bị phát hiện ra dấu vết chứ?

Bởi vì cô nãy giờ chưa làm gì cả.

“Nhưng em không thấy vậy nha. Tay chị đẹp thật đó, không có vết chai vì cầm bút quá nhiều luôn kìa, chị đã dùng bí quyết gì thế ạ?”

“À..” Chiko ngập ngừng, biểu hiện có chút không thoải mái. “Vậy nhóc con, em có thể đoán ra được nghề nghiệp của chị không?” Cô luôn cảm thấy cậu nhóc này có thể sẽ đoán ra được gì đấy, hoặc là đại loại như vậy, Chiko cực kì cảm thấy bất an, nếu còn tiếp tục nói chuyện với cậu bé đó.

Hơn nữa, thời gian người kia đến đón cô ngày càng gần, cô cũng chẳng buồn lãng phí thêm thời gian, dù là một giây, một phút nào hết.

“Vậy, lần sau nếu có cơ hội gặp lại, chị rất muốn biết suy luận của em đó, thám tử nhỏ à.”

..

E rằng không có chuyện tốt như thế đâu. Gặp lại? Thật khiến nằm mơ cũng không muốn nhớ tới.