Phía Trước Có Năng Lượng Cao

Chương 8.1: Trò chơi

Ngoại trừ cô bé vô cùng đơn thuần thì người đàn ông trung niên và Tống Thanh Tiểu đều đã nảy sinh lòng cảnh giác lẫn nhau.

Lúc trước người đàn ông trung niên lo lỡ như tìm được đường ra khỏi không gian thì cô bé sẽ tìm ông ta gây phiền phức vì vậy tất cả mọi người đều không có ý định tự giới thiệu. Tất cả đều dựa vào thứ tự lúc tiến vào không gian gọi tên, cô bé là số 1. Tống Thanh Tiểu vào sau cùng nên là số 9.

Sau khi cô bé bị người đàn ông trung niên gọi tên thì dù có ngu ngốc cũng đã phát hiện là ông ta có gì đó không đúng.

Lúc trước cô bé đã bị người đàn ông trung niên đánh nên dáng vẻ dữ tợn của ông ta đã khắc sâu trong đầu cô bé vì vậy trong lòng luôn sợ hãi người đàn ông trung niên. Lúc này sau khi nghe thấy người đàn ông trung niên gọi mình thì thân thể cô bé co rúm lại, trốn sau lưng Tống Thanh Tiểu, cố gắng đè nén tiếng khóc nức nở.

‘‘Tao nói... mày qua đây!’‘

Sau khi người đàn ông trung niên thấy cô bé không có động tĩnh thì sắc mặt trầm xuống, làm bộ muốn đứng lên. Cô bé nhìn hành động này của ông ta thì càng thêm sợ hãi, hai tay siết chặt tay Tống Thanh Tiểu không buông, hiển nhiên đã xem Tống Thanh Tiểu là cọng rơm cứu mạng của mình.

Lòng Tống Thanh Tiểu trầm xuống, ở nơi này không có nước uống, không có thức ăn lại không liên lạc được với những người khác hơn nữa còn tìm không được lối ra, những chuyện này gộp lại gần như có thể mài mòn lý trí của một người.

Hiển nhiên người đàn ông trung niên đang ở ranh giới sụp đổ, một khi đã sinh ra ác niệm thì giống như là mở l*иg giam thả thú dữ ra ngoài.

‘‘Số 9...’‘

Mặc dù Tống Thanh Tiểu lớn tuổi hơn cô bé nhưng vóc người cô gầy yếu. Dù người đàn ông trung niên không coi là cường tráng nhưng thể lực của nam nữ khác nhau rất rõ ràng. Nếu thật sự phát sinh xung đột thì tình cảnh của cô sẽ hết sức nguy hiểm.

Cũng may là cô còn một con dao làm đòn sát thủ, chỉ cần con dao còn chưa bị phát hiện thì có thể đó chính là đường sống của cô nhưng nếu như con dao bị người đàn ông trung niên phát hiện thì cô gần như không có phần thắng.

Nghĩ đến đây hô hấp của Tống Thanh Tiểu lập tức trở nên khó khăn.

Tối nay cô đã tìm được đường sống trong chỗ chết nên vô cùng quý trọng sinh mệnh của mình. Cô cố gắng muốn khuyên người đàn ông trung niên tĩnh táo lại, lúc trước cô còn có thể dùng lời nói để trấn áp người đàn ông trung niên nhưng vào lúc này hiển nhiên là đã không còn bao nhiêu tác dụng.

Trong một thời gian dài không có phát hiện bất kỳ người nào, cũng không tìm được lối ra cộng thêm thiếu nước và thức ăn đã làm người đàn ông trung niên trở nên mất kiên nhẫn. Cô bé lại trốn tránh không dám ra khiến sự kiên nhẫn không còn nhiều của ông ta hết sạch nên lúc này ông ta đứng dậy đi đến chỗ hai cô gái.

‘‘Mày câm miệng cho tao!’‘

Ông ta bình tĩnh nhìn Tống Thanh Tiểu nhưng trong mắt lại hiện lên sự hung ác: ‘‘Chúng ta không ra ngoài được.’‘

Da mặt của ông ta đổ rất nhiều dầu cộng thêm mồ hôi lạnh dính lại một chỗ khiến khuôn mặt ông ta trở nên dính bết.

Ánh mắt người đàn ông trung niên hằn đầy tia máu. Gân xanh trên huyệt Thái Dương nổi lên. Vẻ mặt bình tĩnh của ông ta khiến Tống Thanh Tiểu càng cảm thấy nguy hiểm hơn.

‘‘Nơi này là một không gian ma quỷ, nó nhốt chúng ta ở nơi này, chúng ta sẽ không ra được, hiểu chưa?’‘

Tố chất thần kinh của người đàn ông trung niên giống như được nâng cao: ‘‘Không có đồ ăn, không có nước uống, chúng ta sẽ không kiên trì được mấy ngày.’‘

‘‘Anh bình tĩnh một chút...’‘

Cô bé bị dọa bật khóc hu hu nhưng nhớ đến chuyện lúc nãy bị đánh nên không dám phát ra âm thanh quá lớn, chỉ sợ người đàn ông trung niên nghe thấy lại đánh cô bé lần nữa.

‘‘Mày nói cho tao biết cửa ra ở nơi nào, nói cho tao biết đồ ăn nước uống ở nơi nào thì tao sẽ lập tức tỉnh táo lại!’‘

Ông ta gầm lên mấy câu sau đó tâm tình nhanh chóng bình tĩnh lại một cách quỷ dị thậm chí còn cười toe toét nói: ‘‘Dù sao cũng phải chết...’‘

Ông ta lầm bầm lầu bầu: ‘‘Trước khi chết chi bằng sung sướиɠ một lát cũng đáng.’‘

‘‘Số 1, tao nói lần cuối cùng, tới đây.’‘

Hoàn cảnh và hiện thực đã xé lớp áo khoác văn minh trên người người đàn ông trung niên xuống. Chuyện mà Tống Thanh Tiểu lo lắng nhất cũng đã xảy ra.

Cô bé càng cố gắng trốn sau lưng Tống Thanh Tiểu giống như là hận không thể cuộn người thành một cục. Lúc người đàn ông trung niên túm lấy tay cô bé thì cô bé lập tức hét lên chói tai. Nguy hiểm ở trước mắt khiến cô bé bộc phát tiềm năng to lớn, dùng hai tay ôm chặt lấy cổ Tống Thanh Tiểu.

Lúc người đàn ông trung niên bắt được cô bé thì cô bé gần như siết chặt cổ Tống Thanh Tiểu khiến cô không thở nổi.

‘‘Cứu mạng! Cứu mạng với!’‘

Người đàn ông trung niên kéo tay cô bé, ông ta gần như dùng hết sức lực của mình. Lúc này Tống Thanh Tiểu bị cô bé ôm chặt đến mức hô hấp cũng khó khăn nên không thể giúp cô bé được.

Người đàn ông kéo một lúc mà không được khiến ông ta mệt đến thở hồng hộc. Mọi chuyện không thuận lợi như ý khiến ngọn lửa da^ʍ tà trong lòng ông ta càng bùng lên hơn.

Ông ta không hề do dự đấm lên mặt, lên đầu cô bé. Sau hai đấm của người đàn ông trung niên thì hai cái tay đang siết cổ Tống Thanh Tiểu của cô bé hơi buông ra, cuối cùng Tống Thanh Tiểu cũng thoát được khỏi tay cô bé.

‘‘Cứu mạng...’‘

Cô bé vẫn đang la hét, hai chân khua loạn xạ. Sau khi Tống Thanh Tiểu nghỉ ngơi trong chốc lát thì cố gắng xô người đàn ông trung niên ra. Lúc này hai cô gái đều đồng lòng phản kháng.

Một khi người đàn ông trung niên được như ý và cô bé gặp chuyện không may thì sẽ chỉ còn một mình Tống Thanh Tiểu đối mặt với người đàn ông trung niên, như vậy mọi chuyện sẽ càng khó giải quyết hơn.