‘‘Không ai biết làm thế nào để thoát khỏi nơi này, ba người cùng tìm lối ra đã không dễ dàng gì.’‘
Tống Thanh Tiểu lựa lời mở miệng, cô nói rất cẩn thận sợ chọc giận người đàn ông trung niên sau đó lại sinh ra mâu thuẫn, đồng thời siết chặt ống tay đang giấu con dao trong đó:
‘‘Lỡ có người xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì đồng nghĩa với việc mất đi một phần sức mạnh, đối với chúng ta mà nói chuyện này hoàn toàn không có lợi.’‘
Tống Thanh Tiểu cũng không nhiều lời nhưng đã đánh trúng chỗ yếu của người đàn ông trung niên khiến sắc mặt ông ta hòa hoãn hơn một chút. Hiển nhiên là ông ta đã bình tĩnh lại. Tống Thanh Tiểu thấy vậy thì thở phào nhẹ nhõm sau đó nói tiếp:
‘‘Chúng ta còn chưa tìm được mấy người Chu Kính, nếu đến lúc đó mọi người hội hợp tìm được lối ra khỏi nơi này mà có người bị thương thì cũng là một phiền phức rất lớn.’‘
Tống Thanh Tiểu nhắc tới điểm này khiến người đàn ông trung niên dấy lên một chút hi vọng đồng thời có thể trấn áp ông ta khiến ông ta thu liễm bớt hành vi của mình.
Mấy câu nói này tương đối có hiệu quả. Người đàn ông trung niên cố nhịn cơn giận, phủi cỏ dính trên người, hừ lạnh một tiếng sau đó đứng lên.
Ông ta là người ngã đầu tiên hơn nữa lại mập nên ngã nặng hơn hai cô gái một chút. Lúc đứng lên ông ta lập tức hít một hơi, chân phải có chút khập khễnh.
Sau khi tất cả đều đã bình tĩnh lại thì Tống Thanh Tiểu tiếp tục quan sát chỗ này. Nơi này thấp hơn chỗ bọn họ ngã xuống.
Từ mặt đất chắc chắn dưới chân thì đây là một cái cầu thang, có điều đã được xây dựng rất lâu về trước nên đã bị cỏ dại rậm rạp bao phủ hơn nữa xung quanh không quá sáng nên mới khiến người đàn ông trung niên bước hụt chân sau đó ngã xuống.
Sau chuyện này thì ba người càng thêm cẩn thận, đi xuống cầu thang sau đó bắt đầu tiếp tục tìm kiếm ở khu vực mới.
Không biết bọn họ đã đi thêm được bao lâu thì rốt cục bóng dáng màu đen trong sương mù dày đặc lúc trước cũng đã rất gần. Đó là một căn nhà giống như nhà xưởng. Đầu tiên là ba người thở phào nhẹ nhõm nhưng ngay sau đó da đầu lại căng lên.
Ở một nơi xa lạ xuất hiện một căn nhà xa lạ, cũng không biết có nguy hiểm hay không nhưng bọn họ vẫn nắm tay nhau tiến vào. Ánh sáng bên trong tốt hơn bên ngoài, đây là một nhà xưởng bị bỏ hoang, không gian bên trong rất rộng, ngoại trừ mười mấy cái chum lớn thì không còn gì khác.
Những cái lu lớn này đều bị bịt chặt, không biết bên trong chứa vật gì nhưng dưới tình huống không chắc chắn hơn nữa vừa mệt vừa đói thì ba người không dám tùy tiện mở nắp chum ra. Sau khi bàn bạc xong thì ba người quyết định trước tiên đi thăm dò một vòng chung quanh đây rồi tính tiếp.
Có thể nhìn thấy được kiến trúc nói không chừng là có đường ra ngoài, một khi tìm được đường rời khỏi nơi quỷ quái này thì coi như là giải thoát.
Người đàn ông trung niên giống như lấy lại được sức lực. Ba người vòng quanh nhà xưởng một hồi. Lúc đi Tống Thanh Tiểu yên lặng nhớ kĩ địa hình những nơi đã đi qua. Không biết ba người đã đi vòng vèo bao lâu, thể lực cũng hao hết nên mệt đến không chịu được.
Hưng phấn khi nhìn thấy nhà xưởng trong mắt người đàn ông trung niên từ từ tan đi. Sắc mặt ông ta càng ngày càng âm trầm, không nói chuyện nữa. Vẻ mặt cũng càng lúc càng nguy hiểm. Mãi đến khi bụng mọi người phát ra tiếng "ùng ục" thì tất cả mới dừng lại, tìm một chỗ ngồi xuống.
‘‘Cô có đồ ăn không?’‘
Người đàn ông trung niên đưa tay về phía Tống Thanh Tiểu. Tống Thanh Tiểu cảm thấy ông ta rất không thích hợp nhưng một tay của cô thì bị cô bé nắm chặt, một cái tay khác thì bị người đàn ông trung niên cầm.
Sau khi người đàn ông trung niên đánh cô bé thì cô bé không dám đến gần ông ta nữa mà xem Tống Thanh Tiểu thành cọng rơm cứu mạng, lúc nào cũng nắm chặt tay cô không buông. Điều này làm cho Tống Thanh Tiểu không thể lúc nào cũng cầm con dao khiến trong lòng cô có chút nóng nảy.
"Không có."
Tống Thanh Tiểu thả tay người đàn ông trung niên ra, giả vờ xoa bóp cánh tay của mình, kì thực là đang nắm chặt con dao. Người đàn ông trung niên cũng chú ý tới hành động của Tống Thanh Tiểu. Hắn thấy cô làm nhiều hành động như thế hơn nữa lại đang trong thời điểm nhạy cảm thì âm trầm hỏi một câu: ‘‘Cô sờ cánh tay làm gì?’‘
Người đàn ông trung niên đã cảnh giác. Tống Thanh Tiểu cố gắng nở một nụ cười, ra vẻ trấn định nói: ‘‘Lúc trước khi ngã xuống thì cánh tay tôi đã bị trầy da chảy máu.’‘
Lúc Tống Thanh Tiểu nói tới chỗ này thì người đàn ông trung niên lập tức gạt bỏ nghi ngờ.
Lúc đó sau khi ba người té xuống bậc thang thì ông ta cũng bị thương không nhẹ. Lúc này đùi phải của hắn vẫn còn nhói đau. Ông ta dời mắt từ người Tống Thanh Tiểu sang cô bé đang cố gắng né xa ông ta, ánh mắt lạnh lẽo mang theo giận dữ nói: ‘‘Mày có đồ ăn hay không?’‘
Ông ta vừa hỏi xong thì thân thể cô bé đã run lên. Người đàn ông trung niên vừa dứt lời cô bé đã vội vàng lắc đầu: ‘‘Không có.’‘
Cô bé sợ người đàn ông trung niên không tin nên lật túi quần của mình ra thậm chí còn cởi áσ khoác chứng minh mình không nói láo.
Tống Thanh Tiểu đang chú ý đến những thẻ bài trong đầu. Qua một khoảng thời gian dài như vậy mà những thẻ bài này vẫn không hề thay đổi nhưng hành động cởi áσ của cô bé đã gióng lên hồi chuông cảnh báo trong lòng Tống Thanh Tiểu.
Dưới tình huống như thế này hành động cởi áσ của cô bé là hết sức nguy hiểm! Đáng tiếc cô bé còn quá nhỏ nên không ý thức được điều này.
Ánh mắt người đàn ông trung niên từ từ thay đổi, hơi thở cũng biến hóa. Tống Thanh Tiểu thấy vậy vội kéo cô bé tới gần mình, đè giọng nói: ‘‘Tất cả mọi người đều biết em không có đồ ăn!’‘
Lúc nói chuyện cô mượn cớ che người cô bé sau đó kéo áo khoác cô bé lại. Người đàn ông trung niên thấy vậy thì nhếch môi nói: ‘‘Số 1, mày tới đây một chút.’‘
Nói xong ông ta liếʍ môi ngoắc cô bé lại.