Phía Trước Có Năng Lượng Cao

Chương 1

Mười giây trước, đại sảnh tòa thị chính đã nhận được báo án ở phố Trường Diễn, sau khi Tống Thanh Tiểu nhận được thông tin thì nhanh chóng chạy tới. Nơi đó nằm ở trung tâm của đế đô, cách đại học khoa học kỹ thuật của nhà họ Thời rất gần, nếu để sự việc hỗn loạn ảnh hưởng đến trường học thì rất có thể sẽ khiến Hoàng thất nhà họ Thời bất mãn. Sau khi chế độ quân chủ lập hiến ra đời thì sức ảnh hưởng của Hoàng thất giảm đi rất nhiều nhưng Hoàng thất vẫn có danh vọng, địa vị và tài phú cực cao, huyết thống cao quý mang đến sự trợ giúp rất lớn khiến nhà họ Thời vẫn vững vàng đứng ở trên đỉnh kim tự tháp.

Những người có tên trong danh sách nhập học của trường đại học khoa học kỹ thuật đều là nhân tài đứng đầu đế quốc, mỗi người ra vào nơi này đều khí độ bất phàm. Ngay cả cảnh vệ ở cổng trường học cũng có cảm giác ưu việt, khi nói chuyện với Tống Thanh Tiểu thì luôn mang hàm ý bắt bẻ.

‘‘Nhận được báo án ở khúc rẽ ba mươi mét phía trước có người đang đánh nhau. Cô cũng biết nơi này là đại học khoa học kỹ thuật.’‘

Cảnh vệ nói với giọng kiêu ngạo: ‘‘Không thể để sự hỗn loạn ở đó ảnh hưởng đến nơi này nếu không tòa thị chính sẽ nhận được tố cáo của trường học.’‘

Hắn vừa nói vừa nghi ngờ không biết cô gái này có thể giải quyết được chuyện phiền phức đó hay không.

Tống Thanh Tiểu đang mặc một bộ đồng phục cảnh vệ tuần tra không vừa người. Vóc người vô cùng gầy yếu, sắc mặt tái nhợt, tóc mái khá dài và dầy che mất phân nửa đôi mắt của cô, lúc nói chuyện luôn có cảm giác yếu đuối, xét từ hình tượng thì cô hoàn toàn không thích hợp với công việc cảnh vệ này.

Hệ thống cảnh vệ của đế quốc cũng có nhân viên nữ làm việc nhưng phần lớn đều làm công việc văn phòng, hoàn toàn không liên quan đến công việc điều tra. Có một số ít người có huyết thống cao quý, thân thủ xuất chúng, trong lúc ở trường học được cấp trên chọn trúng thì sẽ tiến hành huấn luyện tăng cường sau đó tiến vào các ban ngành ngành đặc biệt.

Cảnh vệ tuần tra cũng có nữ nhưng toàn là những người thân thể cường tráng, hung hãn không khác gì nam giới. Cảnh vệ trường học không hiểu tại sao ngành cảnh vệ lại tuyển một cô gái thoạt nhìn yếu đuối như vậy vào làm.

‘‘Tôi hiểu.’‘

Tống Thanh Tiểu không để ý đến sự không vui trong mắt cảnh vệ trung niên, đôi môi hơi mấp máy sau đó nói: ‘‘Sẽ không để cho việc đánh nhau ảnh hưởng đến nơi này.’‘ Cô bảo đảm.

Công việc này có được không dễ, cô phải tranh thủ thật lâu mới lấy được. Công việc cảnh vệ tuần tra này không liên quan đến chuyên ngành của cô. Năm nay cô vừa mới tốt nghiệp. Lúc ở trường học tập khắc khổ, thành tích rất ưu tú nhưng lại không giúp gì cho việc tìm việc làm cô. Thời đại mặc dù phát triển nhanh chóng nhưng việc xuất thân thấp hèn, huyết thống bình thường cộng thêm ba cô năm xưa lại là tội phạm, án được lưu lại khiến đó trở thành vết nhơ trong lí lịch của cô làm cô vô duyên với những công việc ngành thị chính an toàn, thoải mái.

Mẹ lại là con sâu rượu, trong nhà mắc một món nợ khổng lồ nên cô cần gấp một công việc để nuôi sống mình. Nghề cảnh vệ tuần tra này bởi vì thời gian làm việc quá dài, tiền lương lại ít hơn nữa còn có nguy hiểm nhất định nên năm nào cũng có thời điểm thiếu người vì vậy khó tránh khỏi sẽ có lúc giảm bớt điều kiện tuyển dụng nên cô mới có thể tránh được việc bị từ chối vì hồ sơ lưu án của ba.

Cô hết sức tranh thủ lấy được thời gian hai tháng thử việc nhưng những người trong đội cảnh vệ vô cùng bất mãn với cô. Đội trưởng đã từng cảnh cáo cô một khi cô không thể hoàn thành được công việc hoặc bị nhận tố cáo thì trong đội sẽ khai trừ cô.

‘‘Tôi sẽ sớm giải quyết phiền phức.’‘

Cô ngẩng đầu lên, giọng điệu vô cùng nhẹ nhàng nhưng lại để lộ sự kiên định làm người ta khó có thể bỏ qua. Cô là người không có đường lui, bất luận như thế nào thì cô cũng phải giải quyết phiền phức này!

Mặt trời bị đám mây đen che mất, cảm giác trời sắp đổi gió, cổng của đại học khoa học kỹ thuật nhà họ Thời cao vυ't trong mây khiến Tống Thanh Tiểu trở nên vô cùng bé nhỏ. Cô xoay người chạy tới địa điểm xảy ra đánh nhau, đi vào cổng cùng cô còn có rất nhiều con cưng, cô chỉ giống như một con kiến hôi, không hề nổi bật. Lúc cô còn trẻ cũng từng ảo tưởng có thể được vào học ở trường đại học đứng đầu đế quốc này, sau khi tốt nghiệp sẽ trở thành nhân tài được các doanh nghiệp lớn có nhu cầu tuyển dụng. Đáng tiếc có vài thứ không phải cứ cố gắng là có thể thực hiện được, cổng nơi này không bao giờ mở ra với cô.

Tống Thanh Tiểu chạy rất nhanh, lời của cảnh vệ ở cổng giống như một hồi chuông báo động với cô. Lúc cô chạy tới địa điểm xảy ra sự việc thì tốn khoảng mấy phút đồng hồ.

Phố Trường Diễn nằm ở nơi đông tây giao nhau ở trung tâm đế đô, ở gần đó là nơi hỗn loạn nhất ở phía tây, có danh xưng là ‘‘xóm nghèo’‘, nổi tiếng vừa bẩn vừa loạn. Các thế lực rối rắm phức tạp, thường xuyên có tội ác xảy ra, có những lúc dù có báo thì cảnh sát và cảnh vệ thì bọn họ cũng chưa chắc sẽ tới chỗ này. Các thế lực, bang phái đều ngầm hiểu thái độ của chính phủ, dù có gây chuyện cũng sẽ không vượt ra ngoài đến phố Trường Diễn. Dù sao ở nơi này cũng có một đại học khoa học kỹ thuật, tất cả mọi người đều hiểu nơi này là địa bàn của nhà họ Thời nên không người nào muốn gây chuyện ở chỗ này để rước lấy phiền phức nhưng hôm nay lại có một đám côn đồ tụ tập ở chỗ này, nhìn tuổi cũng không lớn, có vài đứa còn mới ra đời, không biết trời cao đất rộng.

Trong lòng Tống Thanh Tiểu trầm xuống, nếu như hôm nay người gây chuyện là một đám người trưởng thành thì cô còn có thể mượn danh nhà họ Thời để đe dọa, có khả năng những người này sẽ sợ hãi danh tiếng của nhà họ Thời sau đó nhanh chóng rời đi nhưng bây giờ người gây chuyện lại là mấy thiếu niên choai choai thì e rằng vô cùng phiền phức.

‘‘Tản ra! Tản ra!’‘

Chỗ này có khoảng mười mấy người đang tụ tập, Tống Thanh Tiểu lớn tiếng kêu: ‘‘Nơi này không cho phép gây chuyện, mời mấy cậu lập tức rời khỏi đây!’‘

Đám thiếu niên bị giọng của cô gây chú ý nên quay đầu nhìn qua. Mỗi người ở chỗ này đều to lớn hơn Tống Thanh Tiểu khiến cô mặc đồng phục cảnh vệ đứng trong bầy thiếu niên vô pháp vô thiên này trông hết sức buồn cười. Một đám người sửng sốt trong chốc lát sau đó lên tiếng châm chọc:

‘‘Cút ngay!’‘

Một thiếu niên có khuôn mặt hung ác cảnh cáo: ‘‘Đừng có chõ mõm vào!’‘

‘‘Nơi này là phố Trường Diễn, bên cạnh chính là đại học khoa học kỹ thuật nhà họ Thời...’‘

Lúc đám thiếu niên đi tới vây quanh thì Tống Thanh Tiểu cố gắng thẳng sống lưng nhưng nhìn vẫn giống một con thỏ lạc vào trong bầy sói.