Ánh Trăng Bất Diệt

Chương 4

---

Chương 4: Mưa đêm trên Vân Sơn

Cơn mưa trên đỉnh Vân Sơn rả rích suốt đêm, lạnh lẽo và tĩnh mịch, tựa như những vết thương trong lòng con người, âm thầm dai dẳng, không thể xóa nhòa.

Tô Thanh ngồi trong phòng, lặng lẽ nhìn ra khu vườn đào bên ngoài. Dưới màn mưa mờ ảo, bóng dáng bạch y nữ nhân đứng lặng lẽ bên gốc đào già, chẳng khác nào một hồn ma bị giam cầm nơi nhân thế.

Nàng không biết bản thân đã nhìn bóng dáng ấy bao lâu.

Từ khi đến Nguyệt Hoa Cung, dường như thói quen của Tô Thanh chính là lặng lẽ quan sát Lâm Nguyệt. Nữ nhân ấy lạnh lùng, kiêu ngạo, như một thanh kiếm sắc bén nhưng đã bị gỉ sét bởi thời gian và nỗi đau.

Giống như nàng.

Cũng là một kẻ cô độc, lạc lối giữa chốn giang hồ đầy huyết tinh.

---

Không biết từ lúc nào, Tô Thanh đã khoác áo choàng, bước ra khỏi phòng và tiến về phía nữ nhân đang đứng dưới mưa.

Lâm Nguyệt nghe thấy tiếng bước chân nhưng không quay lại.

“Ngươi ra đây làm gì?” Giọng nàng lạnh nhạt, mang theo chút xa cách.

Tô Thanh đứng phía sau nàng, im lặng một lúc rồi nhẹ nhàng nói:

“Ta sợ ngươi sẽ mãi tan biến trong màn mưa này.”

Lâm Nguyệt khẽ cười, nụ cười mang theo chút chế giễu.

“Ngươi lo lắng cho ta sao?”

“Phải.”

Lần này, Tô Thanh không hề do dự mà thẳng thắn thừa nhận.

Lâm Nguyệt thoáng ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng che giấu cảm xúc.

“Ngươi thật ngốc.”

“Có lẽ ta thật sự ngốc.” Tô Thanh tiến lên một bước, đứng cạnh nàng, “Nhưng ta không muốn ngươi cứ mãi giam cầm bản thân trong quá khứ.”

Lâm Nguyệt im lặng, ánh mắt vô hồn nhìn về phía chân trời xa xăm.

Mưa rơi xối xả, gió núi thổi qua, làm tà áo trắng của nàng bay phấp phới trong màn mưa, tựa như một hồn phách cô đơn, lạc lõng giữa nhân thế.

Tô Thanh nhìn nàng, lòng bỗng dâng lên một cảm giác đau nhói không rõ nguyên do.

Nàng chậm rãi bước lên phía trước, đưa tay cầm lấy cổ tay Lâm Nguyệt.

“Lâm Nguyệt, ta không biết ngươi đã trải qua những gì trong quá khứ. Nhưng từ giờ về sau, nếu ngươi muốn hận, ta sẽ hận cùng ngươi. Nếu ngươi muốn gϊếŧ người, ta sẽ cùng ngươi nhuốm máu giang hồ. Còn nếu ngươi mệt mỏi... ta sẽ ở đây, cùng ngươi nhìn ngắm mưa trên Vân Sơn.”

Cả người Lâm Nguyệt khẽ run lên.

Đã bao lâu rồi...

Đã bao lâu rồi không có ai nguyện ý bước vào thế giới lạnh lẽo của nàng?

Đã bao lâu rồi, trái tim nàng chưa từng rung động bởi một người khác?

Lâm Nguyệt quay đầu nhìn Tô Thanh, ánh mắt lạnh lẽo bỗng chốc trở nên mờ mịt.

“Tô Thanh... vì sao ngươi lại muốn ở bên ta?”

Tô Thanh khẽ cười, đáp nhẹ như một hơi thở:

“Vì ta không muốn mất ngươi.”

---

Giữa cơn mưa lạnh lẽo, hai người đứng bên nhau, không ai nói thêm điều gì.

Chỉ có bàn tay Tô Thanh nắm lấy cổ tay Lâm Nguyệt, nhẹ nhàng nhưng lại kiên định vô cùng.

Cứ như vậy, nàng đã nắm lấy trái tim của một người, kẻ đã lạc lối giữa giang hồ suốt bao năm qua.

Từ khoảnh khắc ấy, Tô Thanh không còn là kẻ xa lạ trong Nguyệt Hoa Cung.

Mà là... người duy nhất bước vào thế giới của Lâm Nguyệt.

---

Sáng hôm sau, cơn mưa đã ngừng.

Tô Thanh đến khu luyện kiếm, vẫn như thường lệ.

Lâm Nguyệt đã đứng đợi nàng từ sớm.

Tô Thanh bước đến, hành lễ:

“Hôm nay, ta muốn học kiếm.”

“Ngươi muốn học kiếm vì báo thù sao?”

“Không.” Tô Thanh khẽ lắc đầu, ánh mắt đầy kiên định. “Ta muốn học kiếm... để bảo vệ ngươi.”

Ánh mắt Lâm Nguyệt thoáng ngẩn ra, nhưng nàng không nói gì thêm, chỉ chậm rãi rút kiếm ra, lạnh giọng nói:

“Xuống tay đi. Đừng do dự.”

Từ hôm đó, mối quan hệ của họ không còn là ân nhân và kẻ được cứu nữa.

Mà là hai kẻ cô độc, lặng lẽ nương tựa vào nhau giữa giang hồ đầy máu và lửa.

---