Trở lại không gian náo nhiệt của sảnh tiệc, Lục Chước Hạm vẫn giữ vững nụ cười xã giao trên môi, khéo léo đáp lại những lời mời rượu và những câu chuyện hợp tác từ các đối tác. Niên Lương Thần tỏ ra vô cùng hài lòng khi có một "bóng hồng" vừa xinh đẹp vừa thông minh bên cạnh, giúp hắn không ít trong việc giao tiếp và xây dựng mối quan hệ. Hắn ta ân cần đưa cho Lục Chước Hạm một ly champagne sóng sánh, ánh mắt không giấu vẻ chiếm hữu.
Mọi chuyện diễn ra suôn sẻ như một vở kịch được dàn dựng hoàn hảo, cho đến khi một cảm giác khó chịu âm thầm xâm chiếm cơ thể Lục Chước Hạm. Ban đầu chỉ là một chút nóng ran nhẹ ở lòng bàn tay, sau đó lan dần ra khắp cơ thể, như có một ngọn lửa nhỏ đang nhen nhóm, thiêu đốt từng tế bào. Gương mặt thanh tú của cô dần ửng hồng, đôi mắt tĩnh lặng trở nên long lanh khác thường.
Cơ thể Lục Chước Hạm bắt đầu mất đi sự cân bằng, đầu óc choáng váng. Bất giác, cô khẽ dụă người vào cánh tay Niên Lương Thần để giữ thăng bằng. Hắn ta thuận thế liền ôm cô vào lòng, một nụ cười đắc ý thoáng qua trên môi.
"Tiểu Lục, em không sao chứ?" Niên Lương Thần vội vàng ôm lấy eo cô, giọng điệu đầy vẻ quan tâm giả tạo. "Để tôi đưa em đi nghỉ một chút."
"Các vị thứ lỗi, thư ký của tôi không khỏe tôi đưa cô ấy đi nghỉ 1 lúc."
"Có lẽ thư ký Lục đã hơi say rồi, ngài mau đưa cô ấy đi nghỉ đi." Một vị giám đốc bên cạnh quan tâm lên tiếng.
Niên Lương Thần gật đầu vẻ đồng tình, ánh mắt hắn ta hiện lên 1 tia gian xảo. Hắn ôm chặt Lục Chước Hạm hơn, cố tình để cơ thể họ tiếp xúc gần gũi, và bắt đầu dẫn cô ra khỏi sảnh tiệc náo nhiệt, bỏ lại phía sau những ánh mắt tò mò và những lời bàn tán xôn xao.
Từ một góc khuất của sảnh tiệc, Niên Tử Kì âm thầm quan sát mọi diễn biến. Khi ánh mắt anh chạm vào Lục Chước Hạm, anh đã nhận thấy vẻ ửng hồng bất thường trên gương mặt cô và sự lảo đảo nhẹ nhàng trong từng cử động. Rồi khi Niên Lương Thần ân cần đưa ly rượu cho cô, một linh cảm chẳng lành đã xẹt qua tâm trí anh.
Khi chứng kiến Lục Chước Hạm khẽ dụi người vào Niên Lương Thần, rồi hoàn toàn mất đi sự tự chủ, dựa hẳn vào vòng tay em trai mình, đôi mày rậm của Niên Tử Kì khẽ cau lại. Anh biết có chuyện không hay sắp xảy ra. Với sự nhạy bén và kinh nghiệm của mình, anh không khó để nhận ra những dấu hiệu bất thường. Vẻ nóng rực trên gương mặt Lục Chước Hạm, sự mất thăng bằng đột ngột... tất cả đều chỉ ra một điều: cô đã bị hạ thuốc.
Một cơn giận dữ âm ỉ bùng lên trong lòng Niên Tử Kì. Bất kể Lục Chước Hạm tiếp cận anh với mục đích gì, anh không muốn nhìn thấy bông sen trắng này bị vấy bẩn bởi bàn tay nhơ nhuốc của Hạ Lương Thần. Thú thật, dù giữa họ chưa có mối quan hệ rõ ràng, nhưng sâu thẳm trong lòng, Niên Tử Kì đã dành cho cô một sự chú ý đặc biệt.
Vẻ đẹp thanh tao, sự thông minh sắc sảo và cả sự kiên cường ẩn sau vẻ ngoài dịu dàng của cô đã âm thầm khắc sâu vào tâm trí anh. Chính vì vậy, anh không thể nhẫn tâm để cô rơi vào tay tên đồϊ ҍạϊ kia, bị hắn vùi dập một cách nhơ nhuốc. Anh siết chặt ly rượu trong tay, ánh mắt lạnh lẽo dõi theo bóng lưng hai người đang dần khuất sau cánh cửa dẫn ra khỏi sảnh tiệc. Trong lòng Niên Tử Kì hạ quyết tâm dù không có được cô nhưng hắn sẽ không để cô dây dưa vào đống bùn họ Hạ kia.
Niên Lương Thần dìu Lục Chước Hạm vào một căn phòng nghỉ sang trọng của khách sạn, nơi ánh đèn vàng dịu nhẹ không đủ xua tan đi vẻ mờ ám và nguy hiểm đang rình rập. Hắn ta khép cửa lại, khóa trái cẩn thận, rồi quay người lại nhìn Lục Chước Hạm đang nằm rũ rượi trên chiếc giường lớn.
Gương mặt Lục Chước Hạm ửng hồng, hơi thở có chút gấp gáp. Đôi mắt ngập nước khép hờ, hàng mi cong dài khẽ run rẩy. Cơ thể cô mềm nhũn, hoàn toàn mất đi sự tự chủ, trông như một con búp bê bị bỏ rơi vậy.
Niên Lương Thần nở một nụ cười đắc ý, ánh mắt hắn ta lướt dọc theo cơ thể quyến rũ của Lục Chước Hạm, không bỏ sót bất kỳ đường cong nào. Hắn từ từ cởi chiếc áo khoác ngoài, vứt nó xuống chiếc ghế bành gần đó, để lộ chiếc sơ mi lụa đắt tiền ôm sát cơ thể hắn.
Hắn chậm rãi tiến đến bên giường, ánh mắt như một loài thú săn mồi đang thưởng thức vẻ đẹp bất động của con mồi đã nằm gọn trong bẫy. Du͙© vọиɠ trần trụi và khát khao chiếm đoạt hiện rõ trong từng đường nét trên khuôn mặt hắn. Bàn tay hắn run rẩy, không cưỡng lại được sự thôi thúc, từ từ vươn tới gò má ửng hồng của Lục Chước Hạm, khẽ chạm vào làn da nóng rực. Hắn dừng lại, tận hưởng khoảnh khắc làm chủ này, cái cảm giác quyền lực khi ngắm nhìn vẻ đẹp kiều diễm đang hoàn toàn nằm dưới sự chi phối của hắn.
"Cuối cùng thì em cũng thuộc về tôi," hắn thì thầm, giọng khàn đặc, mang theo sự thỏa mãn bệnh hoạn. "Thật mong chờ với cơ thể kiều diễm này."
Ngón tay hắn lướt nhẹ trên mái tóc đen huyền mềm mại, như đang đánh dấu lãnh thổ. Ánh mắt hắn ta như thiêu đốt, không rời khỏi khuôn mặt mơ màng, vô thức của Lục Chước Hạm. Một nụ cười nhếch mép đầy tự mãn hiện lên trên môi hắn khi bắt đầu tháo từng chiếc cúc áo sơ mi, để lộ l*иg ngực vạm vỡ, hơi thở hắn trở nên gấp gáp hơn.
Bàn tay thô ráp của hắn chậm rãi chạm vào khuôn mặt tinh xảo của Lục Chước Hạm, lướt nhẹ trên gò má ửng hồng như đang ve vuốt một món đồ quý giá. Tiếp đến hắn không còn dấu ham muốn của mình mà tìm đến nơi gò bông mềm mại đang phập phồng theo nhịp thở yếu ớt của cô. Một nụ cười thỏa mãn hiện lên trên môi hắn khi cảm nhận được sự mềm mại và ấm áp dưới đầu ngón tay.
Ánh mắt Hạ Lương Thần trở nên nóng bỏng chứa đựng những ham muốn thể xác 1 cách trần trui. Hắn không nhanh không chậm kéo chiếc váy đang bao bọc cơ thể mĩ miều bên dưới.
Trong khoảnh khắc ấy, Lục Chước Hạm cảm thấy một sự hối hận muộn màng. Cô tự hỏi bản thân đã điên rồ đến mức nào khi đẩy mình vào tình huống nguy hiểm này. Nhưng sâu thẳm bên trong, cô vẫn đang đánh cược. Cô đã đặt cược tất cả vào sự xuất hiện của Niên Tử Kì, đó là lý do duy nhất khiến cô dám uống cạn ly rượu hắn đưa. Sự tự tin này đến từ đâu, chính cô cũng không rõ.
Ngay khi bàn tay nhớp nhúa của Hạ Lương Thần chuẩn bị xé toạc lớp vải mỏng manh, Lục Chước Hạm dồn hết sức lực còn sót lại, giáng một cú mạnh mẽ vào đầu hắn. Rồi cô vụt chạy về phía cánh cửa, hy vọng mong manh lóe lên trong đầu.
Hạ Lương Thần hứng chịu cú đánh bất ngờ, choáng váng ngã nhào xuống giường. Đến khi hắn kịp định thần, cơn giận dữ đã lấn át sự choáng váng. Hắn lao theo, túm lấy mái tóc đen của Lục Chước Hạm, lôi mạnh cô trở lại.
"Con khốn nạn! Giả vờ đoan trang cái gì? Được tao để mắt tới là phúc phận lớn cho mày rồi! Còn không biết hưởng!" Hắn gầm gừ, hơi thở phả vào mặt cô đầy mùi rượu và du͙© vọиɠ.
Nhưng đáp lại hắn không phải là sự sợ hãi, mà là một cú đạp dứt khoát nhắm thẳng vào hạ bộ. Không phải Lục Chước Hạm ra tay, mà chính là Niên Tử Kì. Khoảnh khắc cánh cửa phòng bật mở, cô đã nhìn thấy anh đang từ cuối hành lang chậm rãi bước về phía này, vẻ mặt lạnh lùng như băng giá.
Anh không lỡ để cô bị vấy bẩn nên đã đi theo phía sau, khi thấy cảnh cửa mở ra khuôn mặt trắng nõn đầy sự hoảng sợ đang nhìn về phía anh cầu cứu. Tử Niên. Một cơn ngứa ngáy khó chịu dâng lên trong lòng Niên Tử Kì, thúc đẩy anh lao đến, lôi mạnh Lục Chước Hạm ra khỏi bàn tay thô bạo của Hạ Lương Thần, rồi giáng cho hắn một cú đá hiểm hóc vào hạ bộ.
Tên khốn này vậy mà dám động tay động chân với cô, không đợi Hạ Lương Thần phản ứng Niên Tử Kì liền bế cô lên đưa đi mất. Để lại Hạ Lương Thần phía sau đang ôm cậu nhỏ của mình đau đớn quàn quại dưới đất.
Lúc này Lục Chước Hạm cũng không ổn hơn mấy, liều thuốc đã phát huy hết tác dụng của mình bằng cách khiến cơ thể cô trở nên ngứa ngáy, sự trống rỗng khó chịu lần lượt kéo đến khiến cô không tự chủ mà cọ xát vào cơ thể mát lạnh của Niên Tử Kì.