Cũng phải xem các người có khả năng này hay không
Sở Yến dựa theo con đường trong trí nhớ, vòng qua hành lang quanh co của đình viện. Mưa lớn tích tụ đã lâu, cuối cùng cũng trút xuống, khiến hành lang đầy ắp nước. Sấm sét vang rền, không khí càng thêm nặng nề.
Sở Yến đi đến bên cạnh cửa, dừng lại. Cách cửa rèm, cậu có thể nghe thấy âm thanh ầm ĩ từ trong đại sảnh. Cậu duỗi tay, nhấc rèm lên, quan sát tình huống bên trong.
Cách đó không xa, trên chiếc sofa chủ vị, có một người ngồi, chính là ông nội trong ký ức của nguyên chủ.
Sở lão gia tử mặc một bộ áo Tôn Trung Sơn được đặt may riêng, nhìn qua ra dáng mười phần. Mặc dù ông đang ngồi trên sofa nhưng dáng vẻ vẫn rất đĩnh đạc, không có một chút khom lưng hay co rúm. Gương mặt lão gia tử nghiêm nghị, giữa mày tựa hồ có chút không vui. Xung quanh ông là một đám người vây quanh, không biết đang nói gì với nhau.
“Nhìn cái gì mà nhìn? Mau vào đi! Lão gia tử đang chờ đấy!” Bảo vệ bước tới, thúc giục.
Sở Yến khẽ thu lại vẻ mặt, cậu nhớ tính cách của nguyên chủ vốn khá nhút nhát và dễ bị bắt nạt, vì vậy cố ý cúi đầu thật thấp, rồi bị bảo vệ kéo đi vào.
Hai phu nhân vừa thấy người tới, lập tức làm bộ làm tịch, “Lão gia tử, tiểu tử nhà tôi đang êm đẹp, thế mà bị đạp một cú vào bụng.”
“Còn có A Diệu nhà tôi cũng bị đánh.”
“Chúng ta là tới chúc thọ lão gia tử, dù sao cũng là khách. Tiểu thiếu gia này đánh người, thật là không phúc hậu.”
Hai người này, chính là mẹ của Hoàng Gia Hào và Cố Diệu. Hai người vốn yêu thương con trai mình nhất, vừa thấy con trai bị thương liền không thể ngồi yên. Sở tiểu thiếu gia vốn chẳng được yêu thương, bọn họ mượn dịp tiệc mừng thọ của lão gia tử để làm ầm ĩ một trận. Ở đây nhiều khách quý như vậy, Sở lão gia tử khẳng định sẽ không ngồi yên.
Đến lúc đó, bọn họ lại thuận tay đẩy thuyền, nói là vì mặt mũi của Sở lão gia tử mà rộng lượng từ bỏ. Thường xuyên qua lại như thế, không chỉ có thể cho Sở Ngạn một bài học, còn có thể tại trước mặt người Sở gia ít nhiều lưu một cái nhân tình.
Hai phu nhân liếc nhau, bàn tính Như Ý trong lòng đánh liên hồi.
Các vị khách xung quanh hai mặt nhìn nhau, nhưng ngại mặt mũi Sở lão gia tử nên không dám nói rõ. Xã hội thượng lưu cũng không thiếu tin tức bát quái. Mắt từng người đều sáng lên, chờ xem kịch vui.
Lời này còn chưa nói xong, đã bị Hoàng phu nhân bịt kín miệng.