“Ồn đủ rồi thì câm miệng!” Môi mỏng hé mở, trong mắt tàn nhẫn lướt qua, lời nói ra mang theo uy hϊếp khó có thể bỏ qua.
Hai người đứng ở bên cạnh cả kinh, lời quở trách trong miệng chợt mắc kẹt.
Thiếu niên như là đột nhiên thay đổi.
Bởi vì bát nước lúc nãy, tóc mái ban đầu quá dài, dính ướt lách tách mà phân ở hai bên sườn mặt. Miệng vết thương trên trán còn thấm máu tươi, máu có chút nhiều, dính vào hơn phân nửa gương mặt.
Thiếu niên sắc mặt tái nhợt, lại có vẻ huyết sắc hồng khác thường. Cặp kia mắt liếc lại đây, trong một cái chớp mắt, giống như địa ngục Tu La, làm lòng người lạnh run.
Cố Diệu cả kinh, hô lên, “Hào ca……”
Hoàng Gia Hào nghe vậy, phản ứng lại. Thiếu niên trên mặt đất vẫn luôn là cái bánh bao mềm, tùy ý bọn họ đánh chửi, chưa từng có phản kháng một lần. Sau khi cảm giác sợ hãi lúc ban đầu biến mất, Hoàng Gia Hào liền hung dữ lên, “Sở Ngạn, mày tìm đánh đúng không!”
Dứt lời, hắn liền bước nhanh tiến lên, kéo lấy cổ áo của Sở Yến, dùng sức trâu kéo cậu lên.
Sở Yến vốn đang khó chịu, đột nhiên bị đối đãi như thế, tâm trạng liền không vui. Cậu áp xuống cảm giác không khoẻ, liếc người trước mặt , “Buông ra.”
“Buông ra?” Hoàng Gia Hào cười một tiếng khinh thường, vung một quyền đến. Vốn tưởng rằng đối phương sẽ giống bình thường, bị mình đánh ngã. Nhưng trong nháy mắt, đối phương cư nhiên bắt lấy cổ tay của hắn.
Sở Yến nhìn về phía hắn, đôi mắt hiện lên ánh sáng nguy hiểm, “Cút.”
Không đợi đối phương phản ứng lại, cậu liền nhấc chân lên, lập tức đá về phía bụng đối phương.
Tuy tình huống này không rõ ràng lắm , nhưng cậu sẽ không ngốc đến mức mặc người khi dễ!
Hoàng Gia Hào bị cậu đá đến ngã xuống đất, một bên Cố Diệu thấy anh em tốt bị đánh, cũng vọt đi lên. Sở Yến dư quang thấy động tác của hắn, thuận thế bắt lấy cánh tay đó, dùng sức một cái quăng ngã qua vai. Hai người vốn là công tử ăn chơi trác táng, đánh nhau dựa sức trâu, không biết dùng công phu. Hiện giờ song song bị Sở Yến đánh tới nỗi nằm trên mặt đất, tức khắc rêи ɾỉ kêu đau. Mới vừa rồi sử dụng sức lực, đầu Sở Yến choáng váng đến lợi hại. Nghe thấy bọn họ kêu rên, càng bực bội, “… Câm miệng!”
-------------------
Hoàng Gia Hào che lại bụng bò dậy, thuận tay kéo Cố Diệu.
“Sở Ngạn, mày tìm chết! Tưởng chính mình là Sở gia thiếu gia!” Hắn trong lòng có chút sợ hãi, nhưng ngoài miệng vẫn thể hiện, “Mày, mày chờ đó cho tao!”