Ngô Đậu Hủ Là Vợ Của Trương Đồ Tể

Chương 9.1: Chồng chồng nhà Ngô

Sau đó anh nghe ba Ngô nói: "Con chó nhỏ kia, con đừng nhìn giờ nó còn nhỏ, nó chính là đời sau của chó săn nhà Lưu gia đó. A đúng rồi! Chắc giờ con cũng không nhớ nhà Lưu là nhà nào. Nhà đấy ở thôn đông ấy, nhà nào treo đầy da thú thì chính là nhà Lưu đó."

Ngô Tranh nhớ một chút. Thật ra nhà Lưu để lại cho Ngô Tranh ấn tượng rất sâu, bởi anh đã từng gặp qua chó săn nhà đó, một con chó săn to lớn mạnh mẽ.

Ngày đó anh cùng ba với phụ thân mang quà đã chuẩn bị vào thăm nhà một thân sĩ*.

*Thân sĩ: người có học thức thuộc tầng lớp trên trong xã hội cũ

Anh chỉ mới đi ngang qua cửa nhà, con chó săn to lớn xinh đẹp kia vốn đang khép mắt ngủ, đột nhiên bật dậy. Đôi mắt xinh đẹp tràn đầy uy hϊếp, trong cổ họng cũng phát ra tiếng gầm nhẹ đe doạ.

Mặc dù Ngô Tranh không sợ chó, thế nhưng cũng bị doạ sợ. Mà khi đó, người trong nhà đi ra, dựa vào thân hình thì hẳn là một hán tử, rất nhanh quát con chó săn ngừng lại, rồi xin lỗi cha.

Dẫu vậy thì Ngô Tranh vẫn rất thích con chó săn đó. Giờ đây, nhìn thấy con của con chó săn đó, anh không nhịn được sờ vuốt thử.

Con chó con đấy nhìn qua cũng không quá một tháng tuổi, lông mềm trên người rậm rạp rối bù, đang tiếp thu sự tồn tại của ngón tay của Ngô Tranh. Cực kỳ chú tâm chơi đùa cùng ngón tay Ngô Tranh.

Ba Ngô thấy dáng vẻ của Ngô Tranh đang chơi đùa cùng chó còn, không nhịn được liền cười ra tiếng: "Con xem lại mình một chút đi, đã lớn vậy rồi mà còn chơi với chó con hăng say như vậy."

Ngô Tranh ôm con chó nhỏ kia, bất đắc dĩ nói: "Ai bảo do con thích nó quá?"

Sau đó anh cùng cha vào trong sân. Ngô Tranh quay người hỏi ba: "Con thấy trong sân có xây mấy cái chuồng gà, vậy giờ chỗ này được dùng để nuôi gà vịt rồi ạ? Không phải trước đó cha bảo sau này sẽ quay về thôn kiếm tiền lời từ đậu hủ sao?"

Con chó nhỏ trong ngực mãi không chịu nằm yên, cứ giãy dụa như muốn đi xuống, Ngô Tranh sợ nó ngã liền vội vàng đem bỏ nó xuống đất. Vừa tiếp đất con chó con kia đã kêu hai tiếng ô ô sau đó bỏ chạy mất hút.

Ba Ngô cười cười nói: "Cha con đúng là muốn bán đậu hủ cả đời, ông ấy muốn bán tiếp nhưng ba không muốn.”

Ngô Tranh cái hiểu cái không gật gật đầu.

Ba Ngô nhìn vẻ mặt Ngô Tranh liền biết anh không hiểu ý ông: "Trong nhà chỉ có một con lừa, mặc dù ta đã sớm để cha con đưa nó đi lai giống, thế nhưng nó vẫn không dính bầu. Lại nói cha ngươi vẫn muốn làm đậu hủ, cứ kéo mài vậy thì có thể làm gì?"

Ngô Tranh nghe ba nói, ngơ ngác nói: "Đương nhiên là con muốn ở lại với ba và cha, cho dù không được bán đậu hủ được nữa thì con làm người chở đồ cũng được."

"Con cũng thật là." Ba Ngô nghe Ngô Tranh nói xong tiếc hận mà gõ vào đầu Ngô Tranh môt cái: "Thằng nhỏ ngốc, con mới 17 tuổi, lượng đậu hủ trên thành cũng nhiều rồi, ba đã nhiều ngày không gặp con, trên người chắc là cường tráng lên không ít, con nếu cứ mãi như vậy, sau này tìm phu lang thế nào đây?"

Nói xong những lời này, ba Ngô nhìn bên ngoài một chút, sau khi chắc chắn không có người khác thì hướng Ngô Tranh nói: "Mặc dù ba biết con vẫn thích hán tử họ Trương kia, thế nhưng hán tử Trương đồ tể cũng không phải người bình thường, bây giờ cậu ta chính là tú tài, có khi sau này còn trở trở thành đại quan của địa phương nào đó. Tâm tư của con người giấu quá sâu, nếu sau này con bị thương, cha và ba cũng chỉ có một đứa con trai là con, con nhẫn tâm muốn bỏ chúng ta lại sao?"

Ngô Tranh nghe ba mình nói xong, muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn không mở miệng.

Ba Ngô nhìn vẻ mặt Ngô Tranh liền biết anh vẫn không hiểu: "Coi như bây giờ hán tử Trương gia thích ngươi, thế nhưng cái thích đấy có thể duy trì bao lâu? Bây giờ thích con là do thấy mới mẻ, thế còn sau này thì sao? Con cũng không thể cả đời mãi như vậy đi?"

Ngô Tranh cúi đầu, sau đó nói với ba: "Ba không nói con cũng biết. Nhưng con còn thích hắn, hơn nữa hắn cũng nói thích con, cả đời sẽ không thay đổi.”

Ba Ngô thở dài, thay đổi đề tài: "Lần này con tới cũng đúng lúc, ba vừa bảo cha con đưa con lừa kia đi lai giống, lần này vô luận có dính bầu hay không con vẫn phải mang về. Nếu sinh ra lừa con, hai lão nhân chúng ta sẽ trở về, nếu không dính bầu thì ngươi cứ giữ con lừa đi, đến thời điểm bận rộn thì chúng ta sẽ trở về hỗ trợ."

Ngô Tranh nghe ba nói xong, kịp phản ứng một chút: "A, ba, con vốn cũng muốn thương lượng chút chuyện với người. Hay là chúng ta mua con bò đi ba?"

Lời còn chưa hết, Ngô Tranh đã bị ba Ngô hung hăng vỗ một cái vào đầu:"Mua bò? Trong nhà có lừa rồi còn mua bò làm gì? Những con súc sinh này cũng không phải ngày nào cũng cần dùng. Ba và cha ngươi đã thương lượng xong rồi, vốn định chờ ngày mai rồi mới đưa lừa cho ngươi, sau đó thuận tiện sang chợ mua ít con ngan con, gà con thì trong thôn mua được rồi. Chỉ có con ngan con là thôn không nuôi nên chúng ta đang định sang chợ xem xem."

Ngô Tranh nghe sự an bài của ba mình, chân chính lĩnh hội được thế nào là đạo lý gừng càng già càng cay. Mặc dù chính Ngô Tranh cũng từng cân nhắc qua mấy vấn đề này, nhưng cũng không an bài được chu toàn như ba mình.

Trong khi hai người đang nói chuyện, sân môn lại mở ra lần nữa, lần này là cha Ngô đang nắm con lừa đi vào