Vì giờ vào năm học rồi mà mình còn là học sinh cuối cấp nên rất bận, có lẽ 1 tuần chỉ đăng được từ 1-3 chường thôi nên 3 tháng nay mình không đăng chương mới. Với cái sự kiện "100k ánh kim đăng 5 chương liên tiếp" mình sẽ dừng. Nhưng số chương mình nợ (675 ak ~ 30 chương) thì nghỉ tết mình bù nha. À với cả mình bắt đầu beta lại mấy chương trước do đọc thấy còn lấn cấn với sai chính tả nhiều quá nên tuần này mình chỉ up chap này thôi nha. Với mình sẽ đổi xưng hô y - anh thành hắn - anh (do mình thích;))). Cảm ơn mọi người nhìu----
Trương Mục Thụy thở dài, vì hắn nóng lòng quá sao? Hắn đi phía sau Ngô Tranh, không gần không xa, nhìn anh đi đến cửa thành, nhìn anh cười chào những người khác, nhìn thái độ thân thiện hoặc không thân thiện của những người khác.
Trương Mục Thụy cũng mang ba lô, những người khác không thấy mặt của hắn, cũng không biết thiếu niên quần áo đoan trang, mặt mày sáng sủa này lại là tú tài Trương đồ tể. Đồng dạng, Ngô Tranh cũng không biết.
Trương Mục Thụy biết mình đã quá sốt ruột, nhưng cảm giác mơ hồ không nắm được trong tay này quá khó chịu.
Có lẽ hắn nên tỉnh táo hơn chút? Trương Mục Thụy đi theo Ngô Tranh, hắn hoàn toàn không cảm thấy đây là hành động gì xấu.
Ngô Tranh không giống ca nhi bình thường ở Tấn Thành, anh cũng không ôn nhu đa tình, có thể vì hắn hồng tụ thêm hương*.
*Hồng nhan thêm hương: thành ngữ cổ chỉ việc thư sinh thức đêm học bài có người con gái thức đêm thêm hương.
Có lẽ từ đầu, ở thời điểm nào đó, hắn đã yêu thích cái cảm giác có người ở bên cạnh rồi. Sau đó, hắn lại phát hiện anh thích hắn thì hắn lại trải qua một cảm giác khác nữa. Không phải chán ghét cũng chẳng phải sợ hãi. Thế nhưng hắn vẫn làm bộ chẳng biết gì cho đến ngày hôm đó - ngày trái tim hắn như thể đã vỡ toang. Đến tận lúc đấy hắn mới biết tình cảm mình dành cho anh đã sâu đậm đến thế.
Có thể quay lại một lần nữa chính là món quà ông trời ban cho.
Trương Mục Thụy biết, điều hắn muốn không chỉ là chuộc tội, hắn còn muốn nắm chặt lấy anh, đem tất cả của hắn, toàn bộ đều cho anh.
Ngô Tranh đến ngoại ô nơi Thôn gia đang tạm trú rất nhanh dù bản thân còn mang theo một cái ba lô to nặng.
Đây cũng là điểm mà ai cũng phải chịu thua Ngô Tranh - thể lực, mấy anh em khác cũng không chịu đựng được bằng Ngô Tranh đâu.
Thế nhưng, anh lại như không hề phát hiện có người theo sau từ đầu đến giờ.
Điều này làm cho Trương Mục Thụy hết sức thổn thức. Mặc dù vì đang bí mật bảo vệ Ngô Tranh nên hắn tuyệt đối sẽ không để bị phát hiện, nhưng cũng vì Ngô Tranh quá trì độn mà lo lắng.
Người này sao có thể không cảm nhận được điều gì bất thường vậy?
Mặc dù anh khá ngốc, nhưng dù gì Trương Mục Thụy cũng đã theo chân Ngô Tranh vào tận thôn Ngô gia, sau đó nhìn ngắm phòng anh một lúc mới trở về thị trấn.
Nếu nói Ngô Tranh một chút cũng không phát hiện có người đi theo anh thì cũng quá phi thực tế, thế nhưng Ngô Tranh thật sự không cảm thấy có vấn đề gì, cũng không quay đầu nhìn. Nếu anh quay đầu lại thì chắc chắn sẽ nhận ra người theo sát mình từ đầu đến giờ chính là tú tài nhà anh.
Thật ra anh đang nghĩ, người khác hẳn sẽ không thể nào nhận nhầm anh là anh em được đúng không. Cho nên người phía sau chỉ là cùng đường thôi đúng không?
Mà khi thấy người kia biến mất ở thôn phía sau ngay khi Ngô Tranh vừa thuận lợi về đến nhà thì anh càng thêm đồng ý ý nghĩ của mình.
"Cha, ba." Ngô Tranh vào viện hô.
Rất nhanh có một con chó nhỏ màu vàng sữa không ngừng dùng âm thanh non nớt sủa gâu gâu với Ngô Tranh.
Ngô Tranh đang giúp cha và ba dọn nhà. Những đồ lặt vặt ở sân đã được dọn dẹp, ở bên trái có đựng đồ ăn, có cây non xanh, một bên khác được xây vài chuồng gà sạch sẽ lạnh lẽo. Nhìn là biết người xây xây rất tỉ mỉ.
Rất nhanh, ba Ngô cũng mở cửa rèm đi ra.
"A Tranh, là ngươi thật!" ba Ngô ngạc nhiên nói.
Ngô Tranh cười ngây ngô sờ sờ đầu, sau đó đi vào phòng. Tiểu Hoàng gâu gâu gâu sủa, sau đó bị ba Ngô vỗ vài cái vào đầu.
Chó nhỏ nghiêng đầu nhìn chủ nhân nhà mình, thể hiện thái độ kì quái, như thể đang muốn nói: "Tại sao phải cho người này vào nhà?"
"Hoá ra hai người đang nuôi chó, có vẻ nó vẫn còn nhỏ." Ngô Tranh vừa lấy đồ vật trong ba lô ra, vừa cười nói.
Ba Ngô vội vàng đến giúp Ngô Tranh. Thế nhưng, ông vừa mới hành động đã bị Ngô Tranh nhét vào người một túi điểm tâm.
Trước đó, khi còn ở trong thành, anh vẫn còn dư lại hai miếng đậu hủ, nhưng trên đường đi, Ngô Tranh đã cho người khác.
"Cha, người mau ăn thử túi điểm tâm này đi. Cái này này là điểm tâm mới của Liễu gia do Mục Thuỵ mang tới, ăn cực kỳ ngon đó!" Ngô Tranh chăm chú nói.
Ba Ngô nghe Ngô Tranh nói vậy liền buồn cười liếc mắt nhìn Ngô Tranh: "Sao mà ba trong mắt con lại là kiểu người con thích gì thì ba thích nấy vậy hả?"
Sau đó ông lắc đầu, cùng Ngô Tranh sắp xếp đồ đạc: "Thật ra chỗ chúng ta cũng không thiếu đồ gì. Ngươi cũng không cần phải lo lắng như vậy A Tranh à."
Ba Ngô nhìn cuộn vải trong tay, màu xanh nhạt, vô cùng đẹp. Thế nhưng ở chỗ này, ngoại trừ ngày nghỉ, ngày lễ, ngày tết, sẽ không có ai mua vải vóc.
Ngô Tranh nghe ba Ngô nói cũng chỉ cười cười, không nói gì tiếp.
Động tác hai người đều rất mau, rất nhanh đã đem đồ đạc xếp xong.