Có thể do bị động tác của Kỳ Diệc Trần làm cho ngứa ngáy, đầu của cục bông nhỏ đang nằm trên giường hơi cọ quậy một chút, như thể đang muốn né tránh khỏi động tác trêu đùa của Kỳ Diệc Trần.
Kỳ Diệc Trần bị phản ứng của người bạn nhỏ trên giường làm giật mình, cậu vội vàng rụt tay lại, còn người bạn nhỏ kia chỉ vặn vẹo một chút rồi ngủ tiếp.
Lúc này Kỳ Diệc Trần mới dám thở phào nhẹ nhõm, nhìn nhóc con đang ngủ say mà trong lòng cậu không khỏi phàn nàn rằng đúng là một chú heo con ham ngủ, từ lúc buổi trưa rời khỏi Cục cảnh sát, bé vẫn luôn ngủ.
Người bạn nhỏ này tên là Bạch Mãn, là một yêu quái nhỏ sống trong vườn bách thú, còn nguyên nhân vì sao lại xuất hiện ở nhà họ Kỳ thì phải kể đến từ một tuần trước.
Vườn bách thú vô cùng đông đúc vào ngày chủ nhật, có rất nhiều bố mẹ dẫn con đến vườn bách thú để tham quan.
Bạch Mãn xen lẫn giữa bầy gấu trúc mà nhìn dòng người tấp nập với sự tò mò.
Đây là thế giới loài người sao? Với một yêu quái nhỏ luôn sống ở trên núi như Bạch Mãn thì đúng thật chưa từng gặp nhiều người như thế.
Bây giờ Bạch Mãn vẫn chỉ là một con non, lần này bởi vì tò mò về cuộc sống ở dưới núi nên mới lén chạy xuống, sau vài ngày lang bạt ở khắp nơi, bé đã ở nhờ trong vườn bách thú với sự giúp đỡ của những chú gấu trúc hoang dã.
Nguyên hình của Bạch Mãn là một con gấu trúc nên khi trà trộn vào đám gấu trúc cũng không hề bị phát hiện, bởi thế mấy ngày hôm nay tuy nhân viên chăm sóc luôn cảm thấy số lượng sữa cho gấu trúc có gì đó không đúng nhưng cũng không thể phát hiện ra điều gì.
Sau đó Bạch Mãn đã sống một cuộc sống an nhàn ở vườn bách thú.
Với sự trợ giúp của một chú gấu trúc tên Xuân Tửu, đầu của Xuân Tửu còn to gấp hai lần Bạch Mãn, mỗi lần kiểm kê Xuân Tửu đều giúp đỡ Bạch Mãn nên nhân viên chăm sóc không thể tìm thấy thủ phạm gây ra tình trạng sai số lượng sữa trong chậu.
Xuân Tửu bắt chéo chân rồi gặm măng một cách ngon lành, sau đó nói với người anh em thân thiết là Bạch Mãn rằng: “Người anh em thấy sao, anh đây không hề lừa chú em, vào đây thích ăn gì cũng được.”
Bạch Mãn cũng bắt chước tư thế của Xuân Tửu mà nằm bắt chéo chân trên giường tre và gặm măng, nghe được lời nói của Xuân Tửu, bé lập tức gật đầu thật mạnh, nơi này thật sự rất tốt.
Khi chỉ có măng ăn mãi không hết mà còn có chậu sữa siêu ngon, quan trọng nhất là ở đây còn có những món đồ chơi rất thú vị, chẳng hạn như ngựa gỗ, võng, xích đu, đó là những thứ mà trước kia Bạch Mãn chưa từng nhìn thấy.
Hồi trước chỉ có trưởng lão trong tộc hay đưa bé đi leo cây ở trên núi, bây giờ Bạch Mãn lén chạy ra ngoài cũng không uổng công, bé đã được mở rộng tầm mắt.
Nhưng cùng với sự sung sướиɠ khi được ăn chơi vui vẻ, Bạch Mãn còn có hơi chột dạ, lúc bé trốn ra ngoài cũng không nói với trưởng lão gấu trúc, không biết bây giờ ông có lo lắng cho bé hay không.
“Nhân viên chăm sóc đến!”