Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Cậu Chủ Giả, Tôi Nổi Tiếng Trong Giới Giải Trí

Chương 7

Lục Dư Miên nghe được câu này chỉ cảm thấy buồn cười, không biết chủ nhân của “con chó” này là nhân vật nào mà lại để cho anh ta kiêu ngạo như vậy.

Haizz, xem ra cách thức ăn thịt người hiện nay chẳng qua chỉ là đổi sang một hình thức khác mà thôi.

Lục Dư Miên bước ra khỏi cổng lớn của Hoan Ngu, cậu phải về căn hộ mà nguyên chủ đang ở để thu dọn đồ đạc trước rồi mới về nhà cũ nhà họ Lục, dù sao thì sáng nay quản gia Lục đã nói với cậu là ông Lục muốn gặp cậu.

Một cậu nhóc như cậu đương nhiên là phải đi xem thử vị trưởng bối yêu thương mình hết mực này. Hơn nữa, những lời cậu vừa nói với Tề Thần cũng không phải là do nhất thời xúc động, hiện tại nguyên chủ vẫn chưa gây ra tội ác tày trời nào, tuy rằng quan hệ giữa người anh cả trên danh nghĩa của cậu với cậu rất xa cách, nhưng ông Lục lại rất yêu thương cậu.

Cậu muốn thay nguyên chủ thu dọn cục diện rối rắm này, bây giờ chỉ có thể mượn sức mạnh của nhà họ Lục, chờ sau này khi cậu rời khỏi nhà họ Lục, sẽ tìm cơ hội báo đáp nhà họ Lục và ông Lục sau.

...

Ở ngôi nhà cổ của nhà họ Lục, ông Lục đang ngồi trong phòng khách, sắc mặt có chút khó coi.

Lúc này, quản gia Lục đi từ cửa chính vào, mỉm cười nói với ông Lục: "Ông chủ, cậu hai đã về rồi ạ."

Sau đó, Lục Dư Miên theo sau chân quản gia Lục bước vào.

Phong cách trang trí của nhà họ Lục là phong cách Trung Hoa hiện đại, ông Lục vô cùng yêu thích phong cảnh Nhữ Nam, bên ngoài còn xây dựng rất nhiều khu vườn.

Dù kiếp trước đã từng trải qua nhiều khung cảnh hoành tráng nhưng Lục Dư Miên vẫn không khỏi cảm thán gia thế nhà họ Lục quả nhiên hùng hậu, chẳng trách nguyên chủ lại thèm muốn.

Lục Dư Miên bước vào sảnh lớn, trước tiên là nhìn thấy ông Lục đang ngồi trên xe lăn với khí chất bất phàm, và người đàn ông quen thuộc bên cạnh ông, người anh cả trên danh nghĩa của cậu - Lục Đình Niên.

Người đàn ông mặc một bộ vest đen thẳng thớm, dáng người cao ráo thẳng tắp, bờ vai rộng, tỷ lệ cơ thể hoàn hảo như người mẫu nam, đôi môi mỏng hơi mím lại, khí chất nội liễm trầm ổn như mãnh thú đang ẩn mình.

Gương mặt tuấn tú sắc sảo như được nghệ nhân tỉ mỉ điêu khắc, dù đặt trong giới giải trí cũng là một vẻ ngoài xuất chúng khiến người khác khó quên.

Thế nhưng người đàn ông có ngoại hình xuất chúng như vậy, lại càng là ông hoàng thương giới thành phố A, thủ đoạn tàn nhẫn, quyền thế ngập trời.

Nhìn thấy Lục Đình Niên, Lục Dư Miên có chút bất ngờ, không hiểu tại sao Lục Đình Niên lại ở đây.

Có lẽ khoảnh khắc ngẩn ngơ này đã bị Lục Đình Niên bắt gặp, Lục Dư Miên càng thêm bất ngờ khi đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm của đối phương, nhất thời chỉ cảm thấy áp lực vô cùng.

Sau khi bối rối, cậu vội vàng dời mắt, ảnh đế Lục cảm thấy nếu mình nhìn thêm vài lần nữa sẽ bị đóng băng thành tượng đá mất.

Còn ông Lục ngồi trên xe lăn nhìn thấy Lục Dư Miên bước vào, đáy mắt tuy lóe lên vài phần vui mừng, nhưng vẫn mím môi không nói, sắc mặt cũng trầm xuống.

Lục Dư Miên vừa nhìn liền biết có lẽ ông đã cãi nhau với nguyên chủ trước đó, thế là cậu lập tức cười với ông, đôi mắt thiếu niên sáng như sao trời.

"Ông nội, con về rồi ạ."

Lục Dư Miên nói xong câu đó, mới phản ứng lại còn có Lục Đình Niên đang ở đây.

Cậu chậm rãi lên tiếng chào hỏi tiếp: "Anh cả, sao anh cũng về rồi?"

Nói xong Lục Dư Miên cảm thấy mình thật ngu ngốc, Lục Đình Niên là cậu cả thật sự của nhà họ Lục, nói cho cùng trong ba người ở đây chỉ có mình cậu là người ngoài, vậy mà cậu còn hỏi đối phương sao cũng về, chẳng lẽ cậu cả Lục về nhà mình còn phải báo cáo với cậu hay sao?

Cuối cùng Lục Dư Miên như muốn cứu vãn gì đó, bèn lắp bắp bổ sung: "Anh cả, thật... thật trùng hợp."

Lục Đình Niên nhìn thiếu niên trước mặt, trên mặt đối phương viết đầy vẻ không tình nguyện, nhưng vẫn chủ động chào hỏi cậu.

Còn gọi mình là "anh cả", trước kia rõ ràng là gọi "Lục Đình Niên" rất thuận miệng.

"Ừm."

Giọng nói của người đàn ông có phần trầm thấp, không nghe ra cảm xúc gì, tuy ít nói nhưng cũng coi như đã đáp lại Lục Dư Miên.

Ông Lục ở bên cạnh mấp máy môi, đã sớm muốn lên tiếng, giọng điệu vẫn có chút giận dữ, nói với Lục Dư Miên: "Đứa nhỏ này, còn biết đường về sao?"

Lục Dư Miên lập tức cười xòa: "Vâng vâng, ông nội nói gì cũng đúng, là Dư Miên khiến ông lo lắng rồi."

Khóe mắt thiếu niên cong cong, giống như một chú cáo nhỏ tinh ranh, khiến người ta nhìn thấy liền mềm lòng.

Sự nhún nhường của Lục Dư Miên khiến ông Lục rất hài lòng, dù sao ông luôn ăn mềm không ăn cứng.

Hôm nay đứa cháu trai này của ông lại nhún nhường với mình, quả thực là lần đầu tiên, trong lòng ông không khỏi có chút ngoài ý muốn.