Sau khi Lục Dư Miên xuyên qua, càng mang theo vài phần khí chất của kiếp trước, lạnh lùng xa cách như cây trúc thanh nhã, khí chất hơn người.
Tề Thần không khỏi ngẩn người trước vẻ đẹp của thiếu niên trước mặt, dù là giới giải trí cũng khó tìm ra được mấy người có ngoại hình xuất sắc như vậy.
Bỗng thấy ánh mắt Lục Dư Miên trước mặt không hiểu sao lại mang theo vài phần sắc bén, khí thế có vẻ áp bức, giọng nói lạnh nhạt thốt ra một câu.
"Tôi muốn hủy hợp đồng."
Lời vừa nói ra từ miệng Lục Dư Miên khiến sắc mặt của Tề Thần trước mặt lập tức thay đổi, thái độ cũng không còn giả vờ nữa.
"Cậu Lục à, cậu có biết phí vi phạm hợp đồng là bao nhiêu không mà dám nói lời hủy hợp đồng với tôi?"
"Haizz, e là có bán cậu đi cũng không đủ đâu."
Nói xong, Tề Thần trước mặt vẫn mang dáng vẻ tiểu nhân đắc chí, còn giả vờ lắc đầu.
Chỉ cần là nghệ sĩ đã ký hợp đồng với Hoan Ngu thì chưa từng thấy ai hủy hợp đồng một cách êm đẹp cả. Không phải bị đòi bồi thường đến khuynh gia bại sản thì cũng là bị cấm sóng trong giới.
Tề Thần chỉ cảm thấy thiếu niên trước mặt còn quá trẻ, vẫn chưa hiểu rõ tình hình hiện tại.
Lục Dư Miên nhìn bộ mặt khó coi của người trước mặt, ánh mắt không khỏi lạnh đi.
Tuy nguyên chủ là cậu chủ giả, nhưng dù sao cũng được nhà họ Lục nuôi lớn. Trước kia sở dĩ không để cho người quản lý Tề Thần này biết thân phận cậu hai nhà Lục của mình, chẳng qua là do lòng tự trọng của thiếu niên, cảm thấy người con trai ruột Lục Đình Niên bị thất lạc bên ngoài kia, một khi trở về nhà họ Lục thì sẽ tiếp quản sự nghiệp của gia tộc.
Bản thân Lục Dư Miên đương nhiên cũng có thể dựa vào thực lực của mình để gây dựng sự nghiệp trong giới giải trí, giành được sự ưu ái của cậu ấm nhà họ Chu là Chu Trầm Xuyên.
Nghĩ đến đây, Lục Dư Miên không khỏi thở dài, tuy tính tình của nguyên chủ không tốt nhưng may mắn là hiện tại vẫn chưa dựa vào thân phận cậu hai nhà họ Lục để tác oai tác quái trong giới.
Lục Dư Miên không muốn tranh cãi nhiều lời với người trước mặt, ảnh đế Lục tự cho rằng thời gian của mình luôn quý giá, thật sự không muốn lãng phí thời gian vì loại người thối nát trước mặt.
"Vậy thì?"
"Lấy hợp đồng giải ước ra đây."
Lục Dư Miên muốn xem xem rốt cuộc nguyên chủ đã ký kết hợp đồng gì mà lại khiến cho người đàn ông trước mặt có thể kiêu ngạo như vậy.
Tề Thần cũng không ngờ thiếu niên trước mặt lại kiên trì muốn giải ước, thế là lập tức dặn dò Từ Húc bên cạnh, bảo cậu ta đi lấy hợp đồng giải ước của công ty đến.
Không lâu sau, Từ Húc đã cầm hợp đồng đến. Lục Dư Miên nhận lấy hợp đồng, liếc mắt nhìn Từ Húc một cái, à hóa ra là người đàn ông còn lại ở buổi tối hôm qua.
Lục Dư Miên nhìn hợp đồng trước mặt, trên mặt không lộ ra chút cảm xúc nào, trông có vẻ rất bình tĩnh, nhưng trong lòng sau khi nhìn thấy bản hợp đồng này đã thầm mắng một tiếng, điều khoản của bản hợp đồng này quả thực là vô nhân tính.
Nghệ sĩ trực thuộc công ty Hoan Ngu đều phải tự bỏ tiền túi ra để được đào tạo, chỉ riêng việc mỗi năm mời giáo viên biểu diễn đến dạy học cho nghệ sĩ đã tiêu tốn hết mấy chục ngàn tệ, quả thực là bỏ tiền túi ra để bán mạng cho công ty.
Hơn nữa, điều khiến Lục Dư Miên rùng mình nhất chính là điều khoản quy định nghệ sĩ phải làm việc cho công ty mười năm mới được giải ước. Cho dù là rau cải non mơn mởn cũng bị hầm thành rau già úa vàng, đời người có được mấy cái mười năm đâu?
Nếu nghệ sĩ cố tình vi phạm hợp đồng thì phải bồi thường cho công ty năm đến năm mươi triệu, Lục Dư Miên nhìn điều khoản chỉ cảm thấy buồn nôn.
Cậu cũng không khách sáo mà nói với người đàn ông trước mặt: "Hợp đồng này tôi sẽ không ký."
Tề Thần nghe được câu nói trong dự đoán, không nhịn được cười thành tiếng, anh ta cho rằng Lục Dư Miên sau khi nhìn thấy số tiền vi phạm hợp đồng trên trời thì đã hối hận.
"Cậu Lục làm sao vậy, hối hận rồi?"
Lục Dư Miên nhớ lại bản hợp đồng mà nguyên chủ đã ký, căn bản không hề nhắc đến chuyện năm mươi triệu tiền vi phạm hợp đồng, nếu không thì cho dù nguyên chủ có ngốc đến đâu cũng không thể ký kết bản hợp đồng bán thân vô nhân tính này.
Lục Dư Miên không khỏi nheo mắt lại, giống như thanh kiếm sắc bén khiến người ta kinh sợ, cậu lên tiếng: "Không còn gì để nói nữa, chúng ta cứ gặp nhau ở tòa án."
Tề Thần nghe được câu này càng cảm thấy buồn cười, cậu thanh niên trẻ tuổi trước mặt này vẫn còn quá ngây thơ. Trước đây cũng không phải là không có nghệ sĩ nào sau khi tỉnh ngộ muốn thông qua con đường pháp luật để bảo vệ bản thân, nhưng Hoan Ngu cũng là công ty lớn trong giới, những hành vi muốn giải ước của các nghệ sĩ kia thường là lấy trứng chọi đá, không thể gây nên sóng gió gì.
"Hừm, xem ra cậu Lục không đυ.ng tường nam không quay đầu*."
*Không đυ.ng tường nam không quay đầu: Ý chỉ sự cố chấp, chưa đi đến mức bế tắc thì không chịu hồi tâm chuyển ý bỏ cuộc.