Tiếng Lòng Bị Nghe Lén: Nữ Tiên Tôn Lật Đổ Hoàng Triều

Chương 6: Ánh Mắt Xanh Trên Đầu Đại Tướng Quân

"Lại ăn thứ này nữa là chết người đấy!"

"Chính vì quá tin tưởng Liễu An Tú, thường xuyên dùng loại Huyết Chi U Minh này nên mẫu thân mới qua đời sớm như vậy."

Diệp Sơ Dao ra sức giãy dụa, trong lòng không khỏi kêu gào thảm thiết.

Nàng nhớ rõ trong nguyên tác, Tiêu phu nhân chính là vì thường xuyên dùng Huyết Chi U Minh, chưa đầy một tháng sau liền đột ngột qua đời không rõ nguyên nhân. Hiện tại, cốt truyện đang diễn ra y hệt trong sách, Diệp Sơ Dao không khỏi sốt ruột thay cho mẫu thân.

Nghe tiếng lòng của Diệp Sơ Dao, Tiêu phu nhân chấn động trong lòng.

Trước đó, nàng vẫn còn nghi hoặc, vì sao Liễu An Tú lại tặng cho nàng thứ quý giá như vậy. Tuy rằng ngày thường hai người vẫn coi như hòa thuận, nhưng tình nghĩa chưa chắc đã sâu đậm đến mức "đào tim khoét ruột" như thế.

Giờ phút này, bảo bối nữ nhi cuối cùng cũng đã giải đáp được thắc mắc trong lòng nàng.

"Nhưng Huyết Chi U Minh này và Huyết Linh Chi ngàn năm có gì khác nhau?"

"Nhất là Huyết Chi U Minh, sau khi dùng sẽ có triệu chứng gì?"

"Nếu ta thật sự vì dùng thứ này mà chết, với năng lực của lão gia, không thể nào không phát hiện ra manh mối gì."

Đây chính là nghi hoặc lớn nhất trong lòng Tiêu phu nhân.

Vừa mới nảy sinh ý nghĩ này, tiếng lòng của Diệp Sơ Dao lại vang lên.

"Haiz, nói đến Huyết Chi U Minh này, người bình thường thật sự rất khó phân biệt nó với Huyết Linh Chi ngàn năm."

"Nhìn bề ngoài, hai thứ này gần như giống hệt nhau. Nhưng Huyết Linh Chi ngàn năm sinh trưởng ở nơi dương khí thịnh vượng, còn Huyết Chi U Minh lại sinh trưởng ở nơi âm tà chí cực."

"Tuy hình dạng giống nhau, nhưng dược tính lại hoàn toàn khác biệt. Sau khi dùng Huyết Chi U Minh, trong thời gian ngắn, nó cũng có thể bổ sung khí huyết, nhưng tác dụng phụ của nó chính là tổn hại thần hồn."

"Đợi đến khi dùng đến một mức độ nhất định, thần hồn của người đó sẽ hoàn toàn sụp đổ, tan rã, trở nên vô cùng hung ác."

"Tuy nhiên, muốn phân biệt chúng cũng rất đơn giản."

"Chỉ cần nhỏ dịch thể của cây Mặt Quỷ Hà lên bề mặt Linh Chi. Nếu là Huyết Linh Chi ngàn năm sẽ không có gì thay đổi. Còn nếu là Huyết Chi U Minh, chỗ tiếp xúc với dịch thể của cây Mặt Quỷ Hà sẽ chuyển sang màu đen."

"Đó là bởi vì cả hai đều sinh trưởng ở nơi âm tà chí cực, Mặt Quỷ Hà sẽ dẫn động âm khí bên trong Huyết Chi U Minh."

Tiêu phu nhân ghi nhớ lời nói của Diệp Sơ Dao trong lòng. Nàng dự định sẽ giả vờ nhận lấy hai món quà này, sau đó tìm cơ hội kiểm chứng xem Linh Chi này rốt cuộc là Huyết Linh Chi ngàn năm hay là Huyết Chi U Minh.

Đến lúc đó, nàng có thể nhìn thấu tâm địa của Liễu An Tú là thiện hay ác.

Trong lòng đã có tính toán, nhưng ngoài mặt Tiêu phu nhân vẫn điềm tĩnh, thản nhiên nói:

"Muội muội, hai món quà này quá mức quý giá, tỷ tỷ sao có thể nhận cho được."

Tiêu phu nhân liên tục từ chối.

"Ấy, tỷ tỷ nói gì vậy, chúng ta là người một nhà, sao phải khách sáo như thế."

"Lưu ma ma, còn không mau nhận lấy thay phu nhân?"

Liễu An Tú đột nhiên quay sang phân phó Lưu ma ma đang đứng cách đó không xa.

"Vâng ạ, nô tỳ xin thay Đại phu nhân cảm tạ Nhị phu nhân!"

Lưu ma ma nhận lấy Linh Chi và Nhân Sâm từ tay hai nha hoàn, trên mặt tràn đầy ý cười nịnh nọt. Bà ta không hề nhận ra, khi thốt ra hai chữ "Nhị phu nhân", ánh mắt của Liễu An Tú chợt lóe lên tia lạnh lẽo đến thấu xương.

Lâu nay, ở Diệp phủ luôn bị Tiêu phu nhân đè nén, trong lòng Liễu An Tú sớm đã bất mãn. Chỉ là, ả ta che giấu rất kỹ, ít nhất là Tiêu phu nhân đang ở gần đó cũng không hề phát hiện ra sự thay đổi trong ánh mắt của ả.

"Vậy ta xin đa tạ hảo ý của muội muội."

Tiêu phu nhân "chân thành" nói lời cảm tạ.

"Tỷ tỷ, không cần khách sáo như vậy."

"À đúng rồi, hôm qua muội muội đến chùa Từ Ân dâng hương, xin được một tấm bùa bình an, vừa hay tặng cho khuê nữ của tỷ làm quà."