Tiếng Lòng Bị Nghe Lén: Nữ Tiên Tôn Lật Đổ Hoàng Triều

Chương 5: Âm Mưu Sau Lớp Mặt Nạ Hiền Từ

“Ha ha, con bé này, thật đáng yêu!” - Khuôn mặt Tiêu phu nhân rạng rỡ nụ cười. Bà luôn có ấn tượng tốt đẹp về người con gái nuôi của Liễu An Tú.

“Diệp Thi Tình? Cả cô ta cũng đến à? Mẹ ơi, mau bế con lên, cho con nhìn cô ta với. Cô ta chính là nữ chính của thế giới này đấy, con tò mò muốn biết cô ta trông như thế nào.”

Diệp Sơ Dao giãy nảy trên giường, hai chân đạp đạp như muốn bay lên. Nhưng tuổi còn quá nhỏ, nàng thậm chí còn chưa thể tự mình lật người.

Nhìn con gái, Tiêu phu nhân phì cười, bế nàng lên, xoay mặt về phía Liễu An Tú và Diệp Thi Tình.

“Oa, mẹ hiểu ý con ghê! Yêu mẹ nhất! Hừm, quả nhiên Liễu An Tú rất xinh đẹp, chẳng trách năm xưa lọt vào mắt xanh của phụ thân. Haizz, tiếc là, cuộc gặp gỡ của họ là một âm mưu…”

“Âm mưu?” Nghe con gái thốt ra hai chữ “âm mưu”, Tiêu phu nhân giật mình. Nhưng ngay khi bà muốn nghe tiếp thì Diệp Sơ Dao đã chuyển chủ đề.

“A a a, đúng là nữ chính của thế giới này, đôi mắt, sống mũi, bờ môi của Diệp Thi Tình đều hoàn hảo như tác phẩm nghệ thuật của trời cao. Xinh đẹp quá!”

Nghe con gái khen ngợi Diệp Thi Tình, Tiêu phu nhân không khỏi đưa mắt nhìn cô bé. Phải công nhận rằng, Diệp Thi Tình xinh đẹp động lòng người, ít có cô gái nào cùng tuổi sánh bằng.

“Điều quan trọng nhất là thân phận của cô ta - con gái riêng lưu lạc bên ngoài của thánh chủ đương nhiệm Thánh địa. Haizz, người phụ nữ này rất ác độc với ta, sau này sẽ biến ta thành ngốc, cuối cùng còn phái người hành hạ ta đến chết. So với sự nham hiểm, độc ác, cô ta không hề thua kém Liễu An Tú. Nhưng dù sao cô ta cũng chỉ là con gái riêng của Thánh địa, còn ta là Tiêu Dao Tiên Tôn vô địch, dám động đến ta, ta sẽ đánh chết!”

Lời nói của Diệp Sơ Dao khiến Tiêu phu nhân lạnh người. Bà không thể ngờ rằng Diệp Thi Tình hiền lành, ngoan ngoãn lại là kẻ độc ác đến vậy, dám hại con gái bà thảm khốc như thế. Trong lòng Tiêu phu nhân bỗng dâng lên cơn giận dữ.

“Hả? Tỷ tỷ, tỷ không khỏe ở đâu sao? Sắc mặt tỷ xấu lắm!” - Liễu An Tú tinh ý nhận ra sự thay đổi trên nét mặt Tiêu phu nhân, lo lắng hỏi.

Tiêu phu nhân giật mình, vội vàng che giấu cảm xúc, cười nhạt với Liễu An Tú:

“Chắc là do sức khỏe còn yếu, nghỉ ngơi thêm vài hôm nữa sẽ khỏi.”

Nghe vậy, Liễu An Tú gật đầu:

“Tỷ tỷ nói đúng, muội biết tỷ thân thể yếu ớt, nên đã mang đến một ít thảo dược quý bồi bổ sức khỏe. Mỗi ngày tỷ chỉ cần dùng một chén, chắc chắn sẽ nhanh chóng bình phục.”

Nói xong, Liễu An Tú vỗ tay.

“Mang vào đây!”

Hai nha hoàn bưng hai khay trên phủ vải đỏ bước vào. Liễu An Tú mở một khay ra, bên trong là ba củ nhân sâm to bằng ngón tay cái.

“Tỷ tỷ, đây là nhân sâm ngàn năm trên núi Ngọc Tuyết, muội đã tốn rất nhiều công sức mới có được.”

Nói xong, Liễu An Tú mở khay còn lại, bên trong là một cây nấm linh chi đỏ rực như máu. Một mùi thơm mát thoang thoảng lan tỏa khắp phòng. Tiêu phu nhân hít một hơi, cảm thấy tinh thần sảng khoái, cơ thể nhẹ nhõm hẳn. Rõ ràng đây không phải là thứ tầm thường, có thể còn quý hiếm hơn nhân sâm ngàn năm.

“Muội muội, đây là…” - Tiêu phu nhân tự nhận kiến thức uyên bác, nhưng lại không biết tên loại linh chi này.

“Tỷ tỷ, đây là Huyết Linh Chi ngàn năm, mỗi cây đều quý giá vô cùng. Muội cũng có duyên mới có được nó. Nhân lần Diệp gia có đại hỷ, muội mới dám mang ra. Dùng Huyết Linh Chi này, chắc chắn sức khỏe của tỷ sẽ nhanh chóng hồi phục.”

Tiêu phu nhân nghe Liễu An Tú nói, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả.

“Ta chỉ là sinh con mà thôi, cô ta lại nỡ mang thảo dược quý hiếm như vậy để bồi bổ cho ta. Liệu cô ta có phải là kẻ độc ác?”

Trong lúc Tiêu phu nhân còn đang ngẩn ngơ, giọng nói lo lắng của Diệp Sơ Dao vang lên trong đầu bà:

“Huyết Linh Chi ngàn năm cái nỗi gì! Đó là U Minh Huyết Chi đấy, mẹ đừng để bị ả ta lừa!”