Con Ma Trong Căn Nhà Đang Sống Là Bạn Trai Tôi

Chương 8

"Trường hợp của cô không tìm được nguyên nhân, khá khó là, chắc phải thay cả màn hình trong và ngoài." Nhân viên nhìn mẫu mã điện thoại rồi nói: "Tổng cộng ít nhất phải tám trăm."

"Cái gì!" Úc An khϊếp sợ.

"Hoặc là đổi điện thoại mới luôn, nhưng cái này của cô..." Nhân viên không dám nhìn vào màn hình lâu, dứt khoát lật úp điện thoại xuống: "Không cần thiết."

Úc An im lặng.

Đổi điện thoại mới thì không chỉ tám trăm, tiền tiết kiệm của cô bây giờ chỉ có bốn chữ số, tiết kiệm được khoản nào hay khoản đấy vẫn hơn.

"Được thôi, vậy thì thay màn hình." Cô mệt mỏi nói.

*

Cho đến 9 giờ tối, cuối cùng Úc An cũng về đến nhà.

Cô bật đèn lên, vừa cất ô xong thì Hứa Nhất Đồng gọi điện thoại tới.

"Cậu có chuyện gì vậy, tại sao lại đột nhiên mất liên lạc?"

"Không mất liên lạc." Úc An kiên nhẫn giải thích: "Là điện thoại của tớ bị hỏng."

"Điện thoại hỏng à?" Hứa Nhất Đồng hơi bất ngờ: "Vậy bây giờ sửa xong chưa?"

"Sửa xong rồi." Úc An đau lòng không thôi: "Tốn tám trăm tệ của tớ."

"Đậu xanh rau má, đắt vậy sao? Bị hỏng gì vậy, buổi sáng lúc nhắn tin vẫn còn rất ổn mà?" Tuy cách màn hình điện thoại di động nhưng Úc An vẫn có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ trợn tròn mắt của Hứa Nhất Đồng.

"Màn hình hỏng, cứ bị kẹt ở chế độ camera trước không thoát ra được, chỉ có thể thay màn hình mới."

Hứa Nhất Đồng: "Cậu có biết nguyên nhân hỏng không?"

Úc An: "Không biết."

Hứa Nhất Đồng im lặng một lát, bỗng nhiên hạ giọng: "Cậu cảm thấy... Liệu chuyện này có liên quan đến bầu không khí trong nhà cậu không?"

Úc An: "Hỏng ở công ty mà."

Hứa Nhất Đồng: "Ồ."

Hai người lại nói thêm mấy câu, đến khi cúp điện thoại thì đã gần 10 giờ.

Hôm nay vừa tốn mất tám trăm tệ, Úc An thực sự không có tâm trạng ăn cơm, cô dứt khoát tắm rửa rồi leo lên giường.

Đêm khuya yên tĩnh, ngoài cửa sổ trời vẫn đang mưa nhỏ, tiếng mưa rơi sàn sạt lấn át tiếng động nhỏ ở tầng trên.

Úc An mở chế độ camera trước của điện thoại ra, trên màn hình hiển thị khuôn mặt của cô, trắng nõn, thanh tú, bình thường chẳng khác nào mọi khi.

Úc An thực sự không hiểu tại sao chiếc điện thoại này lại hỏng.

Cô cố gắng xem xét lại, điện thoại di động đột nhiên rung một cái, một tin nhắn lạ nhảy ra.

“Xin lỗi, hôm nay là tôi biểu đạt sai, tôi chỉ muốn đùa với cô thôi, không phải thật sự muốn cô mời tôi ăn cơm. Thế này đi, ngày mai tôi đi tìm cô, bảo đảm giúp cô sửa được điện thoại, sau đó chúng ta cùng nhau ăn cơm, tôi mời, được chứ?”

Lại là tên đàn ông ăn chực kia.

Úc An không hề có ý định trả lời, trực tiếp chặn số này.

Cô tiếp tục tự hỏi trong đầu, không biết qua bao lâu, đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo, không khỏi rùng mình một cái.

Lạnh quá, lạnh đến nỗi sau lưng cô run rẩy, thậm chí còn nổi da gà.

Úc An vô thức quan sát xung quanh.

Trong phòng tĩnh lặng, cửa sổ đóng rất chặt, cô cũng không bật điều hòa, tại sao nhiệt độ còn thấp hơn bên ngoài vậy?

Có lẽ là trái tim băng giá.

Điện thoại đang yên đang lành, tại sao nói hỏng là hỏng luôn vậy?

Úc An càng nghĩ càng đau lòng, dứt khoát kéo chăn che kín đầu, đi vào trong giấc mơ tiếp tục nhớ nhung tám trăm tệ đã mất của cô.

Trong phòng quá tối, Úc An lại co ở trong chăn nên cô hoàn toàn không phát hiện ra...

Cách cuối giường cô không xa, một bóng dáng đen nhánh cao lớn đang lẳng lặng đứng ở đó.