Con Ma Trong Căn Nhà Đang Sống Là Bạn Trai Tôi

Chương 7

Anh ta nhớ nhung một đêm, ngay hôm sau đã gấp rút hỏi thăm tên của Úc An, công sức không phụ lòng người, cuối cùng anh ta đã lấy được số điện thoại của Úc An.

Ngay một tiếng trước, anh ta vừa gửi một tin nhắn cho Úc An, mượn cớ hỏi thăm chuyện công việc, muốn rút ngắn quan hệ với cô.

Ngày đó ở bên ngoài thang máy có nhiều nhân viên nữ nhìn anh ta như vậy, anh ta tin rằng Úc An cũng nằm trong số đó. Một khi tỏ rõ thân phận với cô, e rằng cô gái nhỏ này vui còn không kịp ấy chứ, quy trình sau đó đương nhiên sẽ dễ như trở bàn tay.

Triệu Lâm Nhiên tràn đầy tự tin, nhưng không ngờ rằng Úc An lại không hề trả lời anh ta.

Anh ta lại hỏi một người bạn cùng phòng ban với Úc An, biết được đối phương vẫn luôn lướt điện thoại, nhưng vừa đi phòng giải khát rồi, chắc hẳn có thể gặp được ở đó.

Cảm xúc của Triệu Lâm Nhiên dâng trào, sửa sang lại kiểu tóc rồi đi xuống tầng dưới tạo cảnh tình cờ gặp.

Quả nhiên, đúng là Úc An đang ở đây. Hơn nữa cô cũng thực sự nhớ anh ta, điều này khiến lòng tự tin của Triệu Lâm Nhiên tăng lên gấp bội.

"Vậy cô có nhận được tin nhắn của tôi không?" Triệu Lâm Nhiên khựng lại, sau đó bổ sung: "Là tin nhắn hỏi cô về nội dung công việc ấy."

Úc An nhớ lại.

Hình như lúc cô và Hứa Nhất Đồng đang nói chuyện quả thật có nhận được một tin nhắn lạ, cô tưởng đó là tin nhắn rác quảng cáo nên không thèm nhìn đã trực tiếp xóa luôn.

Nhưng nếu có liên quan đến công việc, đương nhiên cô sẽ không ăn ngay nói thật, thế là cô lắc đầu.

"Không có, màn hình điện thoại tôi hỏng rồi."

Trùng hợp có sẵn lý do, không dùng thì phí.

"Màn hình điện thoại hỏng sao?" Nghe vậy, Triệu Lâm Nhiên nghĩ thầm cơ hội tới rồi, vội vàng vươn tay về phía Úc An: "Cho tôi xem thử đi, tôi biết sửa."

"Thật à?" Nghe vậy, Úc An bèn đưa điện thoại cho anh ta.

Triệu Lâm Nhiên nhận lấy điện thoại, mặt người trên màn hình cũng biến thành mặt anh ta.

Ngũ quan của gương mặt này bị méo mó nghiêm trọng, màu sắc âm u, đôi mắt phủ đầy tơ máu ở trên màn hình đột nhiên nhấp nhô, hốc mắt như hai cái hang tối đen sâu không thấy đáy, còn kinh khủng hơn khuôn mặt quỷ trước đó gấp trăm lần.

Triệu Lâm Nhiên sợ đến nỗi tay run một cái, nhưng vì Úc An ở bên cạnh nên mới miễn cưỡng không vứt điện thoại đi.

"Cái này... Cái này rất đơn giản, tôi có thể sửa xong trong một buổi tối." Anh ta vừa nói vừa úp màn hình điện thoại xuống.

"Nhanh vậy sao?" Úc An hơi ngạc nhiên: "Bao nhiêu tiền?"

Triệu Lâm Nhiên phóng khoáng xua tay: "Chút chuyện nhỏ này sao có thể lấy tiền của cô chứ? Mọi người đều là bạn bè mà, xong chuyện mời tôi ăn một bữa là được."

Anh ta cảm thấy câu trả lời của mình rất hoàn hảo, vừa kéo được hảo cảm của đối phương vừa có thể đặt lịch cho lần hẹn hò tiếp theo một cách hợp lý, gặp ai cũng đều phải đắm chìm!

Nhưng ánh mắt của Úc An lại chợt thay đổi, nhanh tay giật lại điện thoại di động.

"Cảm ơn, không làm phiền anh nữa."

Nói xong, cô bưng cà phê đi thẳng ra khỏi phòng giải khát, để lại một Triệu Lâm Nhiên không hiểu gì.

Vừa rồi anh ta nói sai gì sao?

*

Úc An trở lại vị trí làm việc, việc đầu tiên là rút một miếng bông sát trùng ra lau điện thoại cẩn thận.

Trông thì rất giàu có, không ngờ lại là một tên đàn ông ăn chực lắm mưu nhiều kế, đi chết đi.

Màn hình điện thoại hỏng nên không thể tiếp tục vui vẻ làm việc riêng, Úc An bị ép làm việc chăm chỉ cả ngày, sau khi tan làm bèn đi thẳng đến cửa hàng bán lẻ, giao điện thoại cho nhân viên phụ trách sửa chữa.

"Tại sao màn hình này lại trở nên như vậy?" Nhân viên cũng bị khuôn mặt ma của mình dọa sợ.

Úc An: "Không biết, buổi sáng còn rất tốt, tự dưng lại như vậy."

"Đây là lần đầu tiên tôi gặp tình huống như vậy." Nhân viên cầm điện thoại lên mày mò một lúc rồi lắc đầu nói: "Không được, không sửa được, chỉ có thể thay mới thôi."

Trong lòng Úc An lại nguội lạnh: "Thay thì tốn bao nhiêu tiền?"