Bệnh Kiều Công Chúa Ngạnh Thượng Cung

Chương 17: Tiếng tỳ bà khẽ vang lên hòa cùng kí ức đã phủ bụi....



Triệu Lân khẽ cúi đầu

"Công chúa điện hạ"

Đôi mắt trong veo khẽ có chút ánh đỏ

"Nghe nói Hầu phủ xảy ra chuyện, thật đáng xấu hổ"

Mộ Thanh Thư khẽ cười khóe miệng khẽ nhếch lên hình bán nguyệt, đôi

"Tỷ Phu Ca Ca, tỷ tỷ có về thăm người không"

Gió Phương Bắc khẽ lướt qua, mây đen khẽ che phủ....Tiếng tỳ bà khẽ vang lên hòa cùng kí ức đã phủ bụi....

Triệu Lân sắc mặt đanh lại, trong mắt có mang chút y uất tội lỗi

"Điện hạ, Nhu Nhi là Phu nhân của ta, đó là chuyện của Bình lăng hầu phủ, xin công chúa tự trọng "

Y khẽ cười cười

"Người thử nói xem, sinh thơi biểu tỷ của ta rốt cuộc đã chết thế nào?"

Triệu Lân khẽ run run, bàn tay siết chặt, đôi mắt khẽ thất thần nhìn khóm hoa Bạch Trà khẽ phất phơ trong gió, nhu mì mà toát lên vẻ đẹp thanh khiết thoát tục....

"Bị hành hạ, bị đánh đập, bị nhốt vào phòng củi, bị dìm xuống nước, tuyệt vọng nhìn hài tử của mình chết cóng trong đêm tuyết lạnh, gào thét đến cổ họng bỏng rát, đau đến chết đi sống lại tất cả việc này có việc nào mà "mẫu thân" ngươi không làm chưa?

Y khẽ thở dốc,ho khụ khụ, y càng nói , đôi mắt tựa như hiện lên ánh đỏ

"Tại sao, tại sao ngươi lại không đối xử tốt với tỷ tỷ giống như Kiều Vân Nhi?Tỷ ấy chẳng qua chỉ là một nữ nhân chân yếu tay mềm"

Bàn tay hắn khẽ run lên

"Điện hạ,ngươi....."

Nàng khẽ mỉm cười điên cuồng...

"Kiều Vân Nhi vốn không được phu nhân yêu thương, mẫu thân nàng ta muốn trèo lên cành cao làm phượng hoàng, thiếu chủ lén lút qua lại với Kiều Vân Nhi, Phu nhân mà biết được, người cũng đâu có một mình huynh là dưỡng tử"

Hắn khẽ cúi đầu

"Hương khói ta sẽ lo cho nàng ấy, điện hạ, triệu Mỗ xin cáo từ..."

Mộ Thanh thư khẽ im lặng trước gió,lặng nhìn mấy cành lê khẳng khiu điểm vài bông hoa,nghe tiếng gió rít lên từng hồi, đôi bàn tay bé nhỏ khẽ đỏ ửng.Tiếng gió khẽ vi vu trên mấy tòa thành.nàng khẽ ngước lên nhìn ánh trăng huyền ảo,lại bắt gặp,một thân ảnh trắng tựa như thoát tục, ẩn hiện trong mấy cành trúc xanh rờn....Y khẽ im lặng trong phút chốc, khẽ lùi lại vài bước tựa như đón gió lạnh lưu lại vài bước... rồi xoay người rời khỏi Ngự Hoa Viên....Hạ hầu Hi khẽ mỉm cười, khẽ uống cạn bình Diệp Thanh Trúc trong tay, y phục trắng toát tạo nên cảm giác tiên khi lại có chút thoát tục....Tiếng pháo hoa khẽ vang lên rực rỡ đầy sắc màu, đẹp đến mê người

Chất Tử Lan Quốc khẽ im lặng nhìn xa xăm....mấy cành Phỉ trúc khe đung đưa theo chiều gió...bóng đen khẽ xuất hiện

"Chủ tử, Lan Quốc đưa mật thư đến...."

Thoáng chốc biến mất trong đêm đen lạnh lẽo

Một thân hình bé nhỏ khẽ cười khúc khích, Tống Lan khẽ dịu dàng

"Ngũ công chúa vẫn còn có thời gian đến thăm ta sao"

Mộ Chỉ khẽ cười ngọt ngào

Ta có cái này mang đến cho huynh! y khẽ xòe tay, cây sao bằng ngọc khẽ nằm gọn trong lòng bàn tay , tinh nghịch nháy mắt

"Đây là quà đáp lễ của ta"

Tống Lan khẽ cười

"Ta vẫn thích cây sáo trúc của muội hơn"

Mùi khói vướng vấn từ từ lan tỏa,Mộ Chỉ Nhi khẽ ho sặc sụa ,Phỉ Trúc Hiên khẽ lập lòe ánh lửa, rồi từ từ bùng lên, Lại có tiếng huyên náo khẽ vang,phía đông của Phỉ Trúc Hiên bùng cháy, Tống Lan khẽ tối sầm,Y khẽ nhin mấy cành trúc

"Kẻ nào lại có ý này"

Có tiếng hét vang lên

" Phỉ Trúc... Cháyyyyy, mau dập lửa"

Y khẽ nhớ ra điều gì đó, vội quay người

"Thương Minh, mau đưa Ngũ Công Chúa về Dưỡng Tâm điện"

Y khẽ cắn răng

"Hi mỹ nhân không xong rồi",

Trong giây phút ấy, ánh lửa theo gió bùng lên tựa như muốn ăn tươi ,nuốt sống người khác....

Từ trong bóng đêm có người khẽ nhếch mép đầy ma mị,tiếng vòng ngọc lanh canh, áo choàng khẽ phất phơ theo gió...

---------------------------------------------------------------------------

Cảnh báo: chương tiếp theo H nhẹ(14+)

Truyện đạt 20 theo dõi mình sẽ đang 5 chương 1 lần ahhh:>>>