Bệnh Kiều Công Chúa Ngạnh Thượng Cung

Chương 10: Nợ máu ắt phải trả bằng máu...

Mộ Thanh Thư tươi cười,trong con ngươi lóe lên sự phấn khích. Tiếng khóc thảm thiết khẽ vang lên giữa màn đêm tĩnh lặng. Y khẽ nhẹ nhàng tựa vào ghế, nợ máu ắt phải trả bằng máu. Nữ tỳ dưới đất vội vàng bò về phía y, nước mắt dàn dụa.Trong mắt y hiện lên ánh cười

"Việc của hầu phủ có liên quan đến bổn công chúa sao, Tâm Nhi?"

Nữ tỳ Tâm nhi trong mắt như hiện lên chút hi vọng

"Điện hạ, người còn nhớ nô tỳ"

Mộ Thanh Thư dịu dàng nâng cằm y, đôi mắt lạnh lẽo tựa nhìn thấu được kinh hồng

"Tâm nhi, sao ngươi lại bỏ tỷ tỷ ta đi như vậy?Ngươi không sợ nàng ấy sẽ buồn sao"

Tâm Nhi thất sắc nhìn người trước mắt, đôi mắt ánh đỏ trong đêm tuyết tĩnh mịch

"Công chúa điện hạ tha mạng, tha mạng...xin người....xin người..ta nhất định sẽ hầu hạ người thật tốt...xin người hãy tha cho tam lang ta và huynh ấy hoàn toàn trong sạch..."

Y cười xinh đẹp, đời này chính bản thân y còn không quyết định được, y còn có thể quyết định thay người khác sao.

Trời về khuya lạnh đến thấu xương, Tâm nhi run run trong làn gió lạnh. Trường cô cô cạnh hầu phủ phu nhân khuôn mặt nghiêm nghị,khẽ nhấc cằm y, hung hăng tát y một bạt tai. Đôi mắt nàng ấy đẫm lệ, nhìn xa xăm, Ma Ma khẽ ghét bỏ

"Làm mất mặt Bình Lăng Hầu phủ, ngươi thật to gan"

Tâm Nhi khẽ run, đau đớn cầu xin như muốn cứa vãn tất cả

"xin người....xin người..ta nhất định sẽ hầu hạ thật tốt...xin người hãy tha cho Tam ca, ta và huynh ấy chỉ là huynh muội..."

Bà ta khẽ cười khinh bỉ, trong mắt tràn ngập sự ghét bỏ, nữ tì phía sau khẽ lắc đầu, Tâm Nhi như hiểu ra tất cả, nàng đau đớn nhận ra bàn cờ này là bản thân đã thua rồi, nàng chẳng qua chỉ là một quân cờ của những kẻ tự cho mình là cao cao tại thương, từ khi sinh ra, y đã có tội rồi, tội không bị bắt vào ngục, tội không bị ghi trong sử sách, cũng không phải tội trong"tội lỗi", mà là tội trong "tội nghiệp". Nàng khẽ cười khinh bỉ...

"Được, ngươi hay lắm, đời này ta xem như không còn gì hối tiếc nữa rồi, ..."

Y khẽ quỳ xuống, hướng về phía chân núi A Kỳ Tử, đau đớn nhìn từng bông tuyết lạnh lẽo

"Cha mẹ, đời này Tâm Nhi đã hết nợ hai người rồi"

Nói rồi y tự tay kết thúc tất cả, đường máu nổi bật trên ánh tuyết lạnh lẽo, chỉ có tiếng gió thở dài thườn thượt...

Tuyết dần tan, ánh dương khẽ chiếu lên mấy cành hoa lê khẳng khiu, Bình lăng hầu phủ vẫn khoách lên màu tang thương, bao chuyện hầu phủ đều được giữ kín, người ngoài cuộc khó lòng thấu...

Mộ Thanh Thư khẽ liếc nhìn bức thư sáng nay hoàn cung đem đến, y thanh thoát dùng thiện, khẽ mỉm cười

"Liên Tâm, chúng ta đi từ biệt tỷ tỷ ta lần cuối"