Lão thái y khẽ lắc đầu thờ dài...Mộ Yến im lặng nhìn Cây tuyết Hàn Vy yếu ớt trong gió, cánh hoa khẽ rụng, từng cánh từng cánh, mang theo tâm tư của y theo gió bay về phương Nam...
Lặng lẽ nhìn Lan Đình Tự cô quạnh trước mắt, từng câu từng chữ như khắc sau vào tim y. Lưỡng lự cuối cùng y vẫn không đủ dũng khí để đối mặt với sự thật bi thương...Cả một đời, dài dằng dẵng.Tuyết đã ngừng rơi,mộng càng đẹp, tỉnh dậy càng đau thương...Lý Công Công khẽ nhắc nhở
"Bệ hạ,ngày mai Lan Phu Nhân xuất cung,người...."
Hắn chỉ lắc đầu cười trừ...Những hạnh phúc trước đây đều là do hắn trộm về được. Có lẽ đã đến lúc, y đưa nàng ấy về nơi mà nàng ấy vốn dĩ thuộc về.
Màn đêm bao trùm nơi cô thành lạnh lẽo im dìm trong gió lạnh.Tất cả đều khoác lên mình vẻ tiêu điều. Đa tình đêm thanh, dày vò chẳng thể chợp mắt,...một nụ cười của nàng, dường như vạn sự đã tỏ tường...
Nữ Nhi Hồng lan tỏa...
"Lan nhi, mong kiếp sau chúng ta đừng gặp lại nữa..."
Gió đêm lạnh lẽo thổi trên mấy cành lê khẳng khiu, khắp Phù Dung uyển tràn ngập hương trầm thoang thoảng, im lặng nghe tiếng thở dài ai oán...
"Đồ ăn này còn không tốt bằng của hạ nhân trong cung, Hầu phủ đây là có ý gì".
Nữ nô tỳ cười cười nói nói, dường như không để công chúa vào mắt
"Điện hạ thứ lỗi, thiếu chủ vốn là người thiện lương , không nỡ để bách tính chịu khó nhọc.Cơm canh thanh đậm có đôi phần đam bạc, coi như là tích phúc đức cho con cháu. mong công chúa lượng thứ".
"Còn thật sự nghĩ mình là công chúa ? "
Những tiếng cười cợt khẽ vang lên, những anh mắt ấy như đổ dồn về phía y....
Mộ Thanh Thư im lặng khẽ quay người mỉm cười xinh đẹp, chạm nhẹ vào bức tranh xinh đẹp ở góc phòng.
"Triệu thiếu chủ thật có phúc, đúng là kim ốc tàng kiều"
Y khẽ mỉm cười
"Lam tâm, vứt hết những thứ không phải của tỷ tỷ ta ra ngoài"
Mộ Thanh Thư nhẹ nhàng dựa vào ghế, khẽ lay nhẹ thái dương, khuôn mặt xinh đẹp, thanh tú hiện lên dưới ánh nến mờ ảo...Những tiếng hét thảm thiết cứ văng vẵng bên tai y, một câu "điện hạ thứ lỗi" không biết đã nghe bao nhiêu lần, bầu không khí ngột ngạt đến khó thở ấy..Mộ Thanh Thư khẽ mỉm cười mỉa mai...Đôi mắt xinh đẹp như ánh đỏ trong màn cô quạnh xen lẫn sự lạnh lẽo bất tận...Bàn tay trắng nõn dịu dàng khẽ sượt qua khuôn mặt của nữ nô không ngừng run rẩy...
"Điện hạ, điện hạ....không xong...phía Đông...phía đông...Phù Dung Uyển... xảy ra chuyện rồi. Có kẻ....có kẻ.. dám cả gan bỏ trốn cùng với một tên nam nhân lạ..."