Nam Nguyệt có chút không hiểu.
“Chuẩn bị cho chuyến công tác tuần tới.”
“Công tác? Đi đâu chứ?”
“Nam Đô. Cô xem lại lịch trình, sắp xếp trước vé máy bay và khách sạn.”
“Đi máy bay à?” Nam Nguyệt tỏ ra vô cùng phấn khích.
Vì cô chưa bao giờ được đi máy bay.
Cung Bắc Thần liếc mắt nhìn cô.
“Phải.”
“Tôi chưa từng đi máy bay bao giờ.” Nam Nguyệt lập tức nhận ra sự thất lễ của mình, “Cung tổng, tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa.”
Sau khi Nam Nguyệt rời đi, Cung Bắc Thần ngồi ngẩn người nhìn về phía cửa.
“Hẹn hò?”
Trong đầu anh bây giờ chỉ toàn là hai chữ đó.
Nam Nguyệt quay về phòng thư ký, lập tức tiến lại chỗ Tần Điềm, “Điềm Điềm, Nam Đô thế nào?”
Quê của cô nằm ở một huyện nhỏ giáp ranh giữa Kinh Đô và thành phố lân cận. Sau khi bố mẹ ly hôn, mẹ cô Nam Xuân đã đưa hai chị em về sống ở huyện nhỏ khu cận Kinh Đô.
Mãi đến khi Nam Dao mắc bệnh, họ mới thực sự sống ở Kinh Đô.
Cô chưa từng rời khỏi đây.
Nam Xuân đã từng đưa Nam Dao đi khám bệnh và họ đã đi máy bay một lần. Khi trở về Nam Dao đã kể với cô về việc đi máy bay thú vị như thế nào.
Cô vô cùng ghen tị.
“Nam Đô tuyệt lắm! Phong cảnh rất đẹp, toàn là thành cổ, cậu chắc chắn sẽ thích. Nhớ ăn nhiều trái cây một chút, ở đó có những loại trái cây mà ở đây chưa từng thấy.”
“Thật sao?” Nam Nguyệt phấn khích không thôi.
“Đúng rồi, cậu còn có thể thuê một bộ Hán phục ở những thành cổ đó, chụp hình rất đẹp.”
“Tôi đi công tác với Tổng giám đốc, chắc không có thời gian đâu.”
Nhưng Nam Nguyệt vẫn rất phấn khích.
“Thời gian mà, chỉ cần cố gắng một chút là có thôi.” Tần Điềm chọc chọc Nam Nguyệt bằng cùi chỏ.
Trưa hôm đó, Cung Bắc Thần gọi Thẩm Thành vào văn phòng.
“Liên hệ với người bên phía Hoắc Tấn.”
“Từ sau đám cưới, phía Hoắc Tấn luôn tìm cách hợp tác với BC.”
Vì chuyện xảy ra trong đám cưới lần trước, Cung Bắc Thần luôn lạnh nhạt với Hoắc gia.
“Anh nói với họ từ bỏ nguồn gan thì có thể bàn chuyện hợp tác.”
“Cung tổng, chuyện này…”
Thẩm Thành biết rằng Cung Bắc Thần không có ý định hợp tác với Hoắc thị.
Hoắc thị độc đoán đến mức nhiều thương hiệu thua lỗ. Nhưng do kết nối nhiều năm nên họ không còn cách nào khác ngoài việc nuốt cơn giận xuống.
Cung Bắc Thần đã điều tra rõ ràng trước khi đến Kinh Đô.
Thêm vào đó, trong đám cưới, anh đã chứng kiến nhân phẩm của Hoắc gia. Cung Bắc Thần vốn đã từ bỏ ý định hợp tác.
“Đi đi.”
Thẩm Thành không nói gì, chỉ có thể làm theo.
Dường như sau khi kết hôn, Cung Bắc Thần dần dần thay đổi.
Trước đây, anh chưa bao giờ thay đổi quyết định của mình vì bất kỳ ai hay bất kỳ điều gì.
Hoắc gia.
Sau khi kết hôn với Hoắc Nhã, Bùi Trí Dũng vào làm việc tại Hoắc thị, nhưng chỉ là một vị trí không có quyền lực.
Quyền lực thực sự của Hoắc thị nằm trong tay anh trai của Hoắc Nhã.
Hoắc Nhã luôn muốn Bùi Trí Dũng ở bên cạnh. Vì vậy anh ta cũng chỉ làm việc một ngày rồi nghỉ hai ngày.
Sáng sớm, Bùi Trí Dũng cẩn thận hỏi Hoắc Nhã.
“Tiểu Nhã, bao giờ nhị gia làm phẫu thuật?”
Hoắc Nhã nghĩ một lúc.
“Có vẻ là tuần sau sao? Em không rõ lắm.”
“Ông ấy cũng không còn trẻ nữa, làm phẫu thuật lớn như vậy có chịu nổi không?”
“Ông ấy có tiền thì ghép gan thôi.” Hoắc Nhã không biết nguồn gan nhị gia tranh giành chính là của Nam Dao.
Dù có biết, cô ta cũng sẽ không quan tâm.
Nam Dao là cái thá gì chứ?
“Anh chỉ lo ông ấy lớn tuổi như vậy, làm phẫu thuật lớn sợ rằng không xuống được bàn mổ.”
“Không xuống được thì không xuống được thôi. Dù sao ông ấy không con không cháu, cũng không vướng bận gì.”
Hoắc Nhã không quan tâm những chuyện này.
Dù sao nhà họ có tiền, nên cứ làm bất cứ việc gì họ muốn thôi.
Hoắc Nhã đột nhiên nhìn Bùi Trí Dũng.
“Sao anh đột nhiên quan tâm chuyện này vậy?”
Bùi Trí Dũng không biết phải trả lời thế nào.
Anh thực sự lo lắng, lỡ như Nam Nguyệt thật sự nổi giận, đem kể chuyện của anh cho Hoắc Nhã biết. Thì những tính toán của anh ta sẽ tan thành mây khói.
Người Hoắc gia, bất kỳ thành viên nào cũng sẽ xé xác anh.
“Anh chỉ hỏi vậy thôi, nhị gia… cũng tốt. Chúng ta kết hôn, ông ấy còn tặng anh một miếng ngọc mà?”
Hoắc Nhã chọc vào trán Bùi Trí Dũng.
“Một miếng ngọc là đủ cho anh à? Anh thật là không biết thứ gì tốt.”
Nói xong, Hoắc Nhã không nhịn được mà có chút xót xa.
Những viên ngọc, cô từ nhỏ đã xem như đồ chơi, vậy mà Bùi Trí Dũng lại vì một miếng ngọc mà quan tâm đến nhị gia.
“Để em dẫn anh đến tiệm trang sức, mua vài viên ngọc đẹp, để anh mở mang tầm mắt.”
Bùi Trí Dũng cười gượng, chỉ có thể theo Hoắc Nhã.
Hai ngày sau, sau khi tan làm. Nam Nguyệt trở về và Cung Bắc Thần mang tin vui đến cho cô.
“Anh đã nói với bạn anh về chuyện này, anh ấy nói việc này không đúng quy định, đã yêu cầu bác sĩ phụ trách xử lý rồi.”
“Thật không?” Nam Nguyệt vui mừng khôn xiết.
“Ừ.”
“Tuyệt quá!” Nam Nguyệt hô lên một tiếng, ôm lấy Cung Bắc Thần và hôn lên má anh.
Cung Bắc Thần ngẩn người, đứng yên tại chỗ.
Nụ hôn đó tuy rất ngắn, nhưng lại khiến lòng anh xao xuyến.
Chủ yếu là cơ thể của Nam Nguyệt vẫn cứ áp sát vào anh.
Nam Nguyệt dường như nhận ra mình đã quá đà, lập tức buông Cung Bắc Thần ra, mặt cô ửng đỏ.
Cô cười gượng, trông rất khổ sở.
Sao có thể thiếu thận trọng như vậy chứ!
Cung Bắc Thần nhìn Nam Nguyệt qua đôi kính, chỉ thấy cô thật đáng yêu.
"Xin lỗi anh, em có chút..." Nam Nguyệt gãi đầu ngượng ngùng, "Bạn anh là người thế nào? Anh ta có quyền lực lớn như vậy sao?"
"Anh ấy là người trong bộ phận kỷ luật của bệnh viện.Thời gian này chính sách đang thắt chặt, kiểm tra nghiêm ngặt, nên họ cũng không dám lơ là."
Trước khi đến, Cung Bắc Thần đã thuộc lòng lời thoại này.
Nam Nguyệt chắp tay trước ngực.
"Tuyệt thật! Trên thế giới này nên có nhiều người như vậy hơn, như vậy bình thường như chúng ta mới có đường sống."
Cung Bắc Thần mỉm cười.
Hoắc gia quả là biết điều.
Nhị gia Hoắc gia không con không cái và cũng đã có tuổi, gan này thay hay không thay cũng không quan trọng lắm. So với việc hợp tác với BC, mạng sống của nhị gia nhà Hoắc chẳng đáng là bao.
"Anh có muốn mời bạn anh ăn bữa cơm không? Người ta giúp chúng ta việc lớn như vậy, hay là chuẩn bị chút quà gì đó?"
"Không cần đâu, anh ấy là khách hàng của anh. Nếu thực sự muốn tặng quà hay mời ăn cơm, ngược lại sẽ làm cho chuyện trở nên khó xử hơn."
"Cũng đúng."
Nam Nguyệt nhìn đồng hồ.
"Chúng ta đi bệnh viện, báo tin này cho mẹ và Dao Dao đi."
"Được."
Vì vậy hai vợ chồng họ xuất phát đi bệnh viện.
Tại Bệnh viện,
Bác sĩ đã báo tin vui này cho Nam Xuân và Nam Dao, cả hai người vui mừng khôn xiết.
"Tạ ơn trời đất, con gái tôi có phúc quá!"
Nam Dao cũng xúc động đến sắp rơi nước mắt. Cô cứ tưởng đời mình thế là hết.
Ông trời quả nhiên là có mắt.
"Dao Dao, hôm nay ăn món ngon nhé, con muốn ăn gì?"
Đang nói, Bùi Trí Dũng đến.
"Anh Trí Dũng!" Nam Dao hân hoan gọi.
"Cảm ơn anh, thật sự cảm ơn anh rất nhiều!"
Bùi Trí Dũng ngơ ngác không hiểu gì.