Một người phụ nữ trong bộ váy đỏ lao vào lòng Bùi Trí Dũng ngay khi cánh cửa vừa mở ra.
“Chồng ơi, anh tốt với em quá!” Hoắc Nhã nâng khuôn mặt của Bùi Trí Dũng lên và hôn mạnh vào má anh.
Bùi Trí Dũng cảm thấy như đầu óc mình đang trống rỗng.
Sao Hoắc Nhã lại tới đây?
Anh chỉ có thể tùy cơ ứng biến.
“Em đến muộn quá đấy.”
“Người ta đã đi nhanh lắm rồi, ai bảo anh nói muộn như vậy.” Hoắc Nhã chu môi oán trách.
“Anh phải chuẩn bị xong xuôi mới dám nói với em chứ.”
Trái tim của Bùi Trí Dũng đập thình thịch, lo sợ nói sai một câu sẽ khiến Hoắc Nhã nghi ngờ.
“Chúng ta không đi hưởng tuần trăng mật, ngày cưới lại xảy ra chuyện không vui, coi như anh bù đắp cho em nhé.”
Hoắc Nhã xúc động đến mức muốn khóc.
Vì công việc bận rộn, họ không đi hưởng tuần trăng mật, lại thêm sự cố trong ngày cưới khi bị Cung Bắc Thần làm phiền. Hoắc Nhã đã bị Hoắc Tấn mắng té tát.
Đến cả đêm tân hôn của họ cũng chẳng vui vẻ gì.
“Anh thật tốt với em.” Hoắc Nhã nắm lấy khuôn mặt của Bùi Trí Dũng và hôn anh say đắm.
Hai người hôn nhau đắm đuối, chẳng bao lâu sau đã lăn lên giường.
Bùi Trí Dũng cố gắng hết sức làm cho Hoắc Nhã sung sướиɠ đến mức ngất ngây, sau đó chìm vào giấc ngủ.
Nhưng Bùi Trí Dũng không dám ngủ.
Anh không ngờ Nam Nguyệt lại không đến.
Anh hút một điếu thuốc, sau đó đứng trên ban công gọi cho Nam Nguyệt.
Điện thoại kết nối.
“Cô có ý gì?”
“Không có ý gì cả. Anh và tôi đều đã kết hôn, mỗi người hãy sống tốt cuộc sống của mình.” Giọng của Nam Nguyệt lạnh lùng.
Cô đã gửi thẻ phòng bằng dịch vụ giao hàng nhanh, thẻ đã được chuyển đến tay Hoắc Nhã chỉ trong hai tiếng đồng hồ.
“Cô đang đe dọa tôi?” Ánh mắt của Bùi Trí Dũng tối lại.
Đúng vậy, anh cảm nhận được sự đe dọa.
Bùi Trí Dũng và Hoắc Nhã vốn dĩ không môn đăng hộ đối. Nếu Hoắc Nhã biết về sự phản bội của anh, cô chắc chắn sẽ không tha cho anh.
Lúc đó, anh sẽ mất tất cả.
“Đúng.”
Bùi Trí Dũng cắn chặt răng. Người tình ngày xưa, giờ lại phản bội anh.
"Cô sẽ hối hận đấy." Bùi Trí Dũng nghiến răng mạnh đến nỗi có thể nghe được tiếng ken két.
"Nếu anh không giải quyết được chuyện gan cho Dao Dao, thì chờ tôi kể chuyện anh hẹn tôi vào khách sạn cho Hoắc Nhã biết đi."
"Cô…"
Nam Nguyệt cúp máy.
Bùi Trí Dũng chỉ có thể nuốt cục tức này. Anh chưa bao giờ nghĩ, một Nam Nguyệt ngây thơ ngày nào lại biến thành như thế này.
Cung Bắc Thần bước trong khu chung cư vắng vẻ lúc nửa đêm, nơi này vào đêm khuya yên tĩnh đến kỳ lạ.
Từ xa, anh nghe thấy tiếng thở dốc.
Nam Nguyệt chạy tới, nhìn thấy Cung Bắc Thần cô cũng giật mình.
"Sao anh lại ra đây?"
Dưới ánh trăng, Cung Bắc Thần nhìn thấy những giọt mồ hôi chảy xuống trên khuôn mặt Nam Nguyệt, cùng gương mặt hơi đỏ của cô.
"Nửa đêm tỉnh dậy không thấy em, nên ra ngoài tìm."
"Em không sao." Nam Nguyệt đỡ lấy Cung Bắc Thần, "Về thôi."
Tâm trạng của cô không tốt. Thực sự không ngủ được, nên nửa đêm mới ra ngoài chạy bộ.
Nam Nguyệt và Cung Bắc Thần cùng trở về nhà.
"Có chuyện gì vậy?" Cung Bắc Thần nhìn khuôn mặt đầy lo lắng của Nam Nguyệt qua kính râm, không kìm được hỏi.
"Hôm nay trong hành lang, Bùi Trí Dũng nói với em rằng, chỉ cần em ngủ với anh ta đêm nay, anh ta sẽ giúp em giải quyết chuyện gan cho Dao Dao."
Nam Nguyệt thở dài.
"Em và anh ta ở bên nhau bốn năm, anh ta luôn là một người rất đơn thuần, em chưa từng nghĩ anh ta sẽ trở nên như vậy."
Người tình xưa mà cô yêu sâu đậm, giờ đã trở thành như thế này, cô thật khó chấp nhận.
"Rồi sao nữa?"
"Em gửi thẻ phòng cho Hoắc Nhã, rồi ngược lại đe dọa Bùi Trí Dũng, nếu anh ta không giải quyết được chuyện gan, em sẽ nói với Hoắc Nhã về chuyện anh ta hẹn em."
Nam Nguyệt lắc đầu.
"Em và anh ta đã ở bên nhau bốn năm, chưa từng nghĩ đến một ngày chúng em sẽ uy hϊếp lẫn nhau, sao lại thành ra thế này..."
"Mặt trời, mặt trăng, trái đất, không khí em hít thở, nước em uống mỗi ngày đều thay đổi, huống chi là con người."
Nam Nguyệt im lặng vài giây, rồi đột nhiên cười.
"Đúng vậy, mọi thứ đều thay đổi. Nên ta phải nhìn về phía trước."
"Không còn sớm nữa, ngủ thôi."
"Cảm ơn anh, Bắc Thần, lẽ ra em nên nói với anh sớm hơn."
"Em không nói với tôi, vì em cũng đang phân vân có nên nghe theo Bùi Trí Dũng?"
Sắc mặt Nam Nguyệt thay đổi đột ngột.
"Không, không phải vậy! Anh đừng hiểu lầm!"
Cô vội vàng giải thích, "Em chưa bao giờ nghĩ đến việc phản bội anh, em chỉ không biết phải làm gì."
Cung Bắc Thần nhìn vào đôi mắt chân thành của Nam Nguyệt.
Anh là người đa nghi.
Nhưng không hiểu sao lại tin cô.
"Sau này có chuyện gì cứ nói với tôi."
"Ừm." Nam Nguyệt nở nụ cười ngọt ngào với Cung Bắc Thần.
Hai người lại nằm xuống giường, Nam Nguyệt đột nhiên quay người đối mặt với Cung Bắc Thần.
Trong bóng tối, hơi thở ấm áp của cô phả vào mặt anh.
Khiến anh có chút rung động.
"Bắc Thần, có anh ở đây thật tốt."
Nam Nguyệt chưa bao giờ cảm thấy yên tâm như thế này, dù cuộc sống vẫn khó khăn.
Nhưng lòng cô lại rất bình yên.
Những năm qua cô sống rất khó khăn, không có ai để tâm sự.
Lúc ở bên Bùi Trí Dũng, thực ra phần lớn là Bùi Trí Dũng tâm sự với cô, cô luôn cảm thấy anh ta cũng đủ khổ rồi.
Nỗi khổ trong lòng mình, cô không muốn thêm vào cho anh ta.
Những năm qua cô luôn cố gắng kiếm tiền, thậm chí không có thời gian và tâm trí để kể khổ hay nói ra những điều trong lòng.
Chỉ có anh ấy mới có thể khiến cô cảm thấy yên tâm, khiến cô cảm thấy an toàn.
"Ngủ đi."
"Bắc Thần, em không thể ngay lập tức yêu anh, nhưng em nghĩ chúng ta có thể thử hẹn hò."
"Hẹn hò?"
Hai từ này rõ ràng không tồn tại trong thế giới của Cung Bắc Thần.
"Chúng ta đã kết hôn rồi, em nghĩ chúng ta có thể thử yêu nhau, anh nghĩ sao?"
"Ừm."
"Chúc ngủ ngon."
"Chúc ngủ ngon."
Đêm đó, Nam Nguyệt ngủ rất ngon, nhưng Cung Bắc Thần lại khó ngủ.
Hẹn hò? Nam Nguyệt nói muốn hẹn hò với anh?
Thật sự rất mới mẻ.
Vì mất ngủ, nên hôm sau vừa đến công ty anh đã yêu cầu một cốc cà phê.
Nam Nguyệt vào phòng trà làm cà phê cho Cung Bắc Thần, miệng lẩm bẩm, "Tổng giám đốc không ngủ ngon sao? Sáng sớm đã cần cà phê."
Tần Điềm cũng vào phòng trà rót nước.
"Tần Điềm, hôm qua Cung tổng có nổi điên không?"
Là thư ký mà đột xuất xin nghỉ, với tính cách của Cung Bắc Thần, chắc chắn sẽ rất nổi giận.
"Hôm qua Tổng không đến."
"À?" Nam Nguyệt có chút vui mừng.
Nhẹ nhõm hẳn.
"Cậu và Cung tổng ăn ý thật đó, không biết còn tưởng hai người đi làm gì đó riêng tư."
"Làm sao có chuyện đó?" Nam Nguyệt làm xong cà phê, vội vàng mang vào văn phòng của Cung Bắc Thần.
"Xin lỗi, Cung tổng, hôm qua nhà tôi có việc đột xuất nên không đến được."
Cung Bắc Thần uống cà phê, "Không sao, hôm qua tôi cũng không đến."
Nam Nguyệt cười thầm.
"Cung tổng còn có gì dặn dò khác không ạ?"
"Việc bị trì hoãn hôm qua, hôm nay phải làm hết."
Nam Nguyệt dĩ nhiên hiểu rằng, thời gian của Cung Bắc Thần không thể bị lãng phí.
"Vâng."
"Còn nữa... cô chuẩn bị đi."
"Chuẩn bị chuyện gì?"