Tôi Chắc Chắn Là Chân Ái Của Gin Đại Ca!

Chương 4: Tôi chắc chắn là chân ái của Gin lão đại!

Người đi phía trước mặc một thân đồ đen, đội mũ đen, mái tóc dài màu bạc mượt mà buông xõa. Khi tôi gần như dán sát vào anh ấy, Gin đã rất thuần thục giơ tay đè lên đầu tôi, giống như đang xoa đầu một con vật nhỏ, rồi đẩy tôi ra không thương tiếc.

“Đứng cho tử tế.” - Anh lạnh nhạt nói, đôi mắt xanh lục sâu thẳm lộ ra dưới mái tóc dài rũ xuống theo động tác của anh. Giọng nói bình đạm, không chút tình cảm, còn xen lẫn một tia mệnh lệnh: “Lần này lại xảy ra chuyện gì?”

“Lần này thật sự không phải lỗi của em mà!” - Tôi đứng thẳng người, giơ tay làm dấu thề, ba ngón tay khép lại đầy thành khẩn, cố gắng biện minh cho bản thân: “Tên đó là nhân viên cấp dưới phạm tội ở tầng thấp, chạy trốn từ phòng thí nghiệm dược bên cạnh. Làm sao anh ta có được vũ khí thì vẫn đang điều tra, nhưng tuyệt đối không liên quan gì đến em! Lần này em chỉ là tai bay vạ gió thôi! Anh nhìn đôi mắt tràn ngập chân thành này đi!”

Vừa nói, tôi vừa mở to mắt hết cỡ, cố gắng biểu hiện vẻ vô tội của mình.

Đáng tiếc, Gin chỉ liếc qua một cái rồi quay đầu, ánh mắt lạnh băng không hề dao động. Anh phất tay, như thể không muốn nhìn tôi thêm giây nào nữa, giọng nói vẫn lạnh lẽo như cũ: “Tự mình xử lý sạch sẽ đi.”

Khi Gin quay người rời đi, người đàn ông có khuôn mặt chữ điền đeo kính râm bước chậm hơn một nhịp lại gần tôi. Nhìn thấy vẻ mặt không vui của tôi, anh ta hạ giọng, thì thầm hỏi: “Cacao, lần này lại có chuyện gì vậy?”

“Chẳng phải tôi vừa kể rồi sao?” - Tôi cũng hạ giọng đáp lại, không quên dò la thêm tin tức: “Gin lão đại trông có vẻ đang vội… Vodka, các anh đang làm nhiệm vụ à?”

“Đúng vậy, đang trên đường đi làm nhiệm vụ…” - Vodka cũng hạ giọng nói nhỏ, trên mặt vẫn còn chút sợ hãi: “Nhưng rồi giữa đường, đại ca đột nhiên nói muốn đến chỗ này. Không nói hai lời liền lấy súng ngắm bắn. Lúc đó làm tôi sợ hết hồn, còn tưởng rằng đại ca cuối cùng cũng chịu không nổi, định ám s·át cô luôn rồi…”

Người gì vậy chứ! Có thù có oán gì đâu! Tôi vừa đáng yêu lại còn thú vị thế này! Chẳng lẽ tôi không nên là ánh sáng nhỏ bé tô điểm cho cuộc sống khô khan của Gin lão đại sao? Cái gì mà “chịu đựng không được” cơ chứ?

Tôi quyết định rồi, ngày mai sẽ lén dính keo nước lên đùi kính râm của Vodka để trả thù câu nói thất lễ kia.

Tôi nghiêm túc tuyên bố: “Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, tôi chắc chắn là chân ái của Gin lão đại!”