Tôi Chắc Chắn Là Chân Ái Của Gin Đại Ca!

Chương 3: Lại là anh cứu em đúng không?

Dĩ nhiên, lời này tôi không thể nói ra. Nói xong, có khi tôi đã bị xử lý ngay tại chỗ rồi.

“A, khoan đã!” - Lúc sắp bước tới cửa, tôi đột nhiên dừng chân lại.

Đối phương giật mình, dí sát nòng súng vào lưng tôi hơn: “Đừng hòng câu giờ!”

“Không phải câu giờ. Tôi chợt nghĩ ra đáp án cho câu hỏi lúc nãy.”

Anh ta nhíu mày, rõ ràng cảm thấy câu nói của tôi chẳng ăn nhập gì với tình huống hiện tại: “Câu hỏi gì?”

“Chính là vì sao tôi bình tĩnh đến vậy.” - Tôi vẫn giữ nguyên tư thế giơ tay đầu hàng, bình tĩnh nhìn thẳng phía trước, rồi nói tiếp: “Còn một điều nữa.”

“Điều gì…?” - Anh ta vừa mở miệng hỏi thì đột nhiên im bặt.

Cảm giác phía sau bỗng nhiên nặng hơn, tôi lập tức né sang một bên, vừa kịp tránh đi vị trí cũ. Tên bắt cóc còn đứng sau lưng tôi ban nãy đã ngã sấp xuống đất, máu từ lỗ đạn sau lưng trái nhanh chóng loang rộng quanh khu vực tim.

“Đó chính là… tôi biết chắc chắn sẽ có người đến cứu mình kịp thời.” - Tôi chậm rãi buông tay, dùng ngón trỏ đẩy gọng kính trên sống mũi, rồi nhìn về phía cửa sổ, không kìm được nở một nụ cười nhẹ.

Ngay sau đó, ánh mắt tôi liếc qua bàn thí nghiệm bị dính vết máu, khuôn mặt lại lộ vẻ tiếc nuối: “Đáng ghét thật, lại phải làm lại thí nghiệm rồi… Ai, liệu lần này tôi có thể xin được một lô máy móc mới không nhỉ?”

Rốt cuộc, đây là lỗi của tổ chức, khiến tôi phải chịu khổ thế này! Đợt kinh phí lần này chắc chắn sẽ dễ xin hơn rồi!

Bởi vì tên bắt cóc bị súng ngắm bắn trúng tim, tử vong ngay tại chỗ, nhóm người đang đợi lệnh ở cửa lập tức xông vào.

Tôi đứng yên, hai tay đút trong túi áo, vẻ mặt đầy thất vọng nhìn mấy kẻ vô dụng này như thể đang trách móc: “Dọn dẹp sạch sẽ chỗ này đi. Còn về khẩu súng kia làm sao lọt vào tay anh ta, điều tra rõ ràng rồi báo cáo lại cho tôi.”

“Rõ!” – Mấy người kia lập tức đáp lời rồi bắt tay vào làm việc.

Tôi vẫn không rời khỏi nơi này mà đứng chờ tại chỗ. Vì đứng lâu có chút mệt mỏi, còn cái ghế vừa rồi lại bị làm bẩn, tôi đành tìm một khoảng trống sạch sẽ trên bàn thí nghiệm, tay chống mặt bàn rồi ngồi lên, nhàm chán đung đưa hai chân, tiếp tục chờ đợi.

Chẳng bao lâu sau, hai người bước vào.

Nhìn thấy người dẫn đầu, mặt tôi lập tức nở một nụ cười tươi rói. Tôi nhảy từ trên bàn xuống, chạy chậm về phía họ, dang rộng hai tay nhiệt tình chào hỏi: “Gin lão đại! Vừa rồi lại là anh cứu em đúng không?”