A không đúng, là đàn chị học tiến sĩ năm nhất Cam Uyển Hòa ôm bản thảo được in ra như một ngọn núi nhỏ đang di chuyển.
"Để em." Cậu đứng dậy ôm lấy chồng giấy trên tay Cam Uyển Hòa: "Đặt ở đâu?"
"Đặt ở bên cửa sổ là được." Cam Uyển Hòa ngồi ở bên cạnh bàn thở hổn hển: "Mệt chết chị rồi, bê được nửa đường thì dây buộc tóc đứt mất, chị muốn ném ngay tại chỗ luôn rồi nhưng lại đập vào chân của mình."
Mái tóc đen của cô ấy xõa ra, rối bời trên vai.
"Giờ này phòng thí nghiệm có người không, bà đây muốn đi tìm hai sợi dây điện..." Cam Uyển Hòa nói được một nửa thì có một bàn tay thon dài trắng nõn đưa đến trước mặt.
Trong lòng bàn tay Phương Tri Nhiên có hai cái dây buộc tóc và mấy cái kẹp tóc hình chữ U.
Cam Uyển Hòa lấy dây buộc tóc nhanh chóng buộc mái tái lại, sau đó cầm lấy kẹp tóc sửa sang lại tóc rối: "Đầy đủ quá!"
"Nên làm thôi." Phương Tri Nhiên tự hào nói.
Là một coser chuyên nghiệp thường xuyên chụp ngoại cảnh, việc mang theo kẹp tóc dây buộc tóc và kim băng luôn là chấp niệm khắc sâu trong lòng.
"Nên làm? Quào, Tiểu Nhiên có bạn gái rồi sao? Chu đáo quá, lúc nào cũng mang theo bên người." Cam Uyển Hòa nói: "Cũng phải, Tiểu Nhiên đẹp như vậy, chắc là có rất nhiều người theo đuổi."
Phương Tri Nhiên: "..."
Không, chị im ngay.
"Theo đuổi cái gì?" Quý Hành Xuyên cầm một cuốn sổ tay đứng ở cạnh cửa văn phòng không biết đã bao lâu.
"Đuổi gϊếŧ cậu." Cam Uyển Hòa nói: "Tài liệu mà cậu nhờ tôi in dày quá đó."
"Cảm ơn." Quý Hành Xuyên nói: "Tôi cho cậu mượn lò chế tạo mẫu thêm mấy ngày nữa."
"Hai người chính là cha mẹ tái sinh của thân trâu ngựa này." Cam Uyển Hòa cầm kẹp tóc vui vẻ đẩy cửa rời đi: "Có việc cứ gọi tôi, việc bẩn việc mệt hay làm trò tôi đều biết."
Khóe miệng Phương Tri Nhiên giật giật.
"Đàn anh." Cậu nói: "Những chuyện nhỏ như đóng dấu tài liệu, lần sau có thể gọi em tới làm."
"Loại chuyện nhỏ nhặt này." Quý Hành Xuyên nói: "Đơn giản quá sợ cậu thấy chán."
Phương Tri Nhiên: "..."
Là đang nhớ thù hôm qua à?
"Cái này cho cậu." Quý Hành Xuyên đẩy cuốn sổ tới trước mặt cậu: "Cậu xem thử đi."
Cuốn sổ này được viết tay hoàn toàn, từ lựa chọn đề tài nghiên cứu đến giả thiết, cho đến mỗi lần thí nghiệm từng làm, tất cả đều được ghi chép rõ ràng.
Phương Tri Nhiên liếc nhìn mấy lần, có mấy thuật ngữ chuyên ngành hơi quen thuộc, đây là... bản ghi chép nghiên cứu của bài luận văn mà tối hôm qua Quý Hành Xuyên gửi cho cậu.
"Ý tưởng đại khái là như vậy." Quý Hành Xuyên nói: "Báo cáo họp nhóm mà cậu làm có thể lựa chọn tài liệu mà cậu cảm thấy hứng thú, cứ làm theo ý tưởng này."
"À... Được." Phương Tri Nhiên nói.
Cậu cẩn thận bỏ cuốn sổ tay của đàn anh vào trong cặp sách.
Cậu suy nghĩ một hồi lâu mới lên tiếng chữa cháy cho bản thân.
"Đàn anh." Cậu nói.
Quý Hành Xuyên đang tiếp tục gõ ý kiến nhận xét bản thảo: "Đàn em?"
Phương Tri Nhiên: "..."
"Em không có bạn gái." Phương Tri Nhiên nhấn mạnh: "Tuyệt đối, không có ý định yêu đương trong thời gian học cao học, sẽ chăm chỉ học tập."
Bàn tay đang gõ chữ của Quý Hành Xuyên hơi khựng lại.
Thiếu niên đang cúi đầu, mái tóc màu nâu nhạt xõa xuống trán, khóe miệng mím thật chặt, trông còn có chút ảo não.
Quý Hành Xuyên đang muốn mở miệng, nói rằng ở đây không có quy định này, thiếu niên lại nói...
Phương Tri Nhiên: "Dây buộc tóc là... mẹ em bỏ vào trong túi em, sợ em nhớ nhà, để cho em nhìn vật nhớ người."
Quý Hành Xuyên: "..."
Anh vẫy tay, ra hiệu bảo cậu mau cút.
Phương Tri Nhiên cất sổ tay rồi nhanh chóng chuồn đi.
Cửa văn phòng đóng lại, tư thế ngồi của Quý Hành Xuyên lập tức trở nên thả lỏng, khẽ cười mấy tiếng.
Cậu đàn em này khá thú vị.
Anh liếc mắt nhìn màn hình điện thoại di động, ở đó có tin nhắn mới do em họ gửi tới...
Chậc chậc: “Anh! Em mang tin vui tới cho anh đây.”
Quý Hành Xuyên: “Không nhận, đi ra.”
Chậc chậc: “QAQ anh thật vô tình”