Lớp vỏ màu đỏ đặc trưng của tài liệu pdf lóe lên, Quý Hành Xuyên gửi cho cậu một bản tài liệu tiếng Anh từ một tạp chí cốt lõi
Phương Tri Nhiên: "..."
Nhưng so với cuốn sách nhập môn tập trung vào kiến thức cơ bản dành cho nghiên cứu sinh của thầy Quách, Phương Tri Nhiên xem lướt qua một lượt, những nghiên cứu được đề cập trong tài liệu này phức tạp hơn nhiều, cao hơn hệ thống kiến thức hiện tại của cậu, khó hiểu hơn và cũng thú vị hơn.
Cậu vừa đọc xong kết luận nghiên cứu, lại quay trở lại phần mở đầu, vừa liếc mắt đã nhìn thấy tên tác giả đầu tiên ở dưới tiêu đề...
Xingchuan Ji.
Ồ, là luận văn của đàn anh à.
F: “Thích lắm.”
Quý Hành Xuyên: “Vậy ngày mai đến văn phòng giải thích cụ thể xem thích đến mức nào.”
Phương Tri Nhiên: "..."
Vẫn phải tới văn phòng!
...
Gần mười một giờ, tòa nhà ký túc xá to lớn vẫn đèn đuốc sáng trưng như cũ.
Nhưng Phương Tri Nhiên dự định nằm xuống trước, khởi động điện thoại, nghi thức trước khi ngủ chính thức bắt đầu.
Những tổn thương trong học tập cần được chữa lành ở không gian thứ hai, cậu nằm nghiêng mở weibo ra, chuẩn bị tìm một bát thuốc đông y phiên bản điện tử để thôi miên.
Đúng lúc này, một bài đăng phổ biến bị đẩy lên trang chủ của cậu...
[@Trò chơi di động Moba - Bước Vào Ngàn Năm mà bạn theo dõi đăng tải trạng thái mới: Video ru ngủ của "Lẫm Khâm", tối nay cùng bạn đi vào giấc mơ, cảm ơn thầy l*иg tiếng @Mùa Đông (đang bế quan) đã tham gia thu trong lúc đang bận rộn.]
Phương Tri Nhiên: "!"
Trên đời có ngàn vạn giọng nói, nhưng cậu lại chỉ thích cách diễn giải của thầy Mùa Đông.
Trong vô số đêm từ trước đến nay, đều là giọng của thầy Mùa Đông cùng cậu chìm vào giấc ngủ.
Nhưng bắt đầu từ năm ngoái, hình như là vì bận rộn công việc trong hiện thực nên "Mùa Đông" không nhận công việc mới ở mảng l*иg tiếng nữa, thỉnh thoảng những tác phẩm mới phát hành đều là thực hiện hợp đồng đã ký.
Điều này khiến một người mê giọng như Phương Tri Nhiên phải kêu cơm ít, thèm đến ngứa ngáy trong lòng.
Tạm dừng việc đi ngủ, cậu nhanh chóng ấn vào đoạn âm thanh này, đeo sẵn tai nghe, đầu vùi sâu vào trong chăn.
Giọng nói hơi lạnh lùng này, trong ngày thường sẽ như mang theo hơi thở của sương tuyết, nhưng trong đoạn âm thanh ru ngủ này lại ẩn chứa một loại thì thầm mập mờ, khiến cho mệnh lệnh hơi mạnh mẽ trở nên cực kỳ dịu dàng.
Chiếc tai nghe mà cậu mua với giá tiền khổng lồ đã truyền tải từng câu vào tai cậu một cách trung thực, chấn động đến nỗi mang tai hơi mềm nhũn, như thể có người đang ở bên cạnh, nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng...
"Mau đi ngủ, nếu không..."
Trong chăn vốn đã thiếu không khí nên càng khiến cậu mặt đỏ tim run hơn, cho đến khi chìm vào giấc ngủ, Phương Tri Nhiên vẫn đang nghĩ...
Nếu như là giọng nói này, bảo mình làm gì mình cũng sẵn lòng.
...
"Cậu sẽ báo cáo tài liệu trong cuộc họp nhóm cuối tuần này, có đồng ý không?"
Hôm sau, trong văn phòng, Quý Hành Xuyên nhìn Phương Tri Nhiên ở trước mắt và hỏi.
"... Hả? Thứ mấy vậy?" Cậu hỏi.
"Thứ bảy." Quý Hành Xuyên nói: "Thầy Quách nói thầy ấy sẽ nói chuyện với chúng ta qua cuộc gọi video."
"Ồ..." Phương Tri Nhiên nói: "Chắc là được ạ, thật sự cảm ơn đàn anh đã cho em cơ hội thể hiện lần này."
"Không cần cảm ơn, ban đầu tôi dự định tự mình thể hiện, là thầy Quách bảo cậu lên." Quý Hành Xuyên nói: "Cậu chờ tôi một lát."
Bàn làm việc của Quý Hành Xuyên được dọn dẹp rất sạch sẽ, bên trái là một dãy cặp tài liệu màu xanh dương nhạt, bên phải là hai chậu cây nhỏ và một hộp viên ngậm họng Ryukakusan.
Trên màn hình máy tính là một bài luận văn được gửi đến tạp chí học viện, chú thích là ý kiến nhận xét do Quý Hành Xuyên viết thay cho thầy Quách...
"Tính mới của chủ đề nghiên cứu quá cao, thí nghiệm được lựa chọn không đủ để chống đỡ, kiến nghị nên gửi bản thảo cho tạp chí khoa học viễn tưởng."
Phương Tri Nhiên: "..."
"Ủa, Tiểu Nhiên." Một giọng nữ truyền đến từ cửa văn phòng.
Phương Tri Nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy một chồng sách mọc chân đang đi vào.