Phương Thức Chính Xác Chinh Phục Thanh Khống

Chương 4

Tôi là con chó trung thành nhất trong sự nghiệp nghiên cứu khoa học.

Hình như cuối cùng Quý Hành Xuyên cũng hài lòng, ánh mắt nhìn cậu đã mang chút trọng lượng, nặng trịch giống như có thực thể.

Phương Tri Nhiên nhìn quyển sách dày trên tay rơi vào suy nghĩ.

“Sách này tặng cho cậu." Quý Hành Xuyên nói: "Có mấy phương pháp thí nghiệm sau này cần dùng, rảnh rỗi thì mở xem.”

Anh lại hỏi chút chuyện học hành, Phương Tri Nhiên trả lời từng câu một.

Thời gian trên đồng hồ treo tường chỉ hướng năm giờ chiều, ánh nắng ấm áp màu cam chiếu lên người Quý Hành Xuyên.

“Không còn sớm nữa." Quý Hành Xuyên rốt cục đuổi người: "Đi ăn cơm đi.”

Phương Tri Nhiên đứng lên định đi, giữa hai chân bỗng nhiên đau rát dữ dội, khiến cậu lắc lư một cái, ngồi trở lại ghế.

Chết tiệt, lúc nãy vội vàng chưa kịp tháo vòng chân, nó vẫn siết chặt, siết rất chặt, chặt đến mức khiến sườn chân bị trầy.

Quý Hành Xuyên: "...?”

Phương Tri Nhiên khẽ cắn môi: "Chỗ đàn anh... Bầu không khí học thuật tốt quá, em lưu luyến quên về.”

Quý Hành Xuyên: "...”

Ngăn bàn làm việc bị kéo ra, ngón tay thon dài của Quý Hành Xuyên lấy một túi kẹo mềm, đưa tới cho cậu.

“Đi ăn cơm đi." Quý Hành Xuyên nói: "Đừng chỉ học tập thôi, sức khỏe cũng quan trọng, đọc sách có chỗ nào không hiểu có thể hỏi tôi.”

“Vâng…" Phương Tri Nhiên ôm kẹo và sách đi.

Trong nháy mắt cửa bị đóng lại, Quý Hành Xuyên thở phào nhẹ nhõm, thoải mái dựa vào ghế làm việc của lão Quách.

Thật sự là điên rồi, sao mà anh có thể cảm thấy đàn em lại giống với nữ coser xinh đẹp ngọt ngào kia chứ.

Đơn giản là nhân vật cos kia có nốt ruồi nước mắt, mà vừa hay đàn em cũng có.

Quý Hành Xuyên đứng lên, kéo cửa sổ phòng làm việc ra một chút.

Mùi mọt sách trong không khí căn phòng này sắp vượt mức tiêu chuẩn, phải tản ra.

-

Mới ra khỏi học viện, cậu lại gặp một đàn khác, Phan Hủ - nghiên cứu sinh năm ba.

“Tri Nhiên, qua đây học à?" Phan Hủ chào hỏi.

“Không phải ạ, là anh Quý tìm em." Phương Tri Nhiên trả lời.

“À, anh nhớ ra rồi, hôm qua em nhờ thầy Quách sửa luận văn cho em, thầy ấy nói." Phan Hủ vỗ đầu: "Lão Quách nhờ Quý Hành Xuyên giúp đỡ chăm sóc em đúng không?”

Phương Tri Nhiên: "Đúng vậy, em vừa gặp đàn anh xong.”

“Thảm thế." Phan Hủ lộ vẻ đau lòng: "Quý Hành Xuyên này, nghiêm khắc lắm đấy nhé.”

“Hả..." Phương Tri Nhiên sửng sốt: "Anh ấy cũng từng hướng dẫn người khác ạ?”

“Vậy thì không có." Phan Hủ xua tay.

“Vậy làm sao anh biết anh ấy nghiêm khắc?" Phương Tri Nhiên hỏi.

“Trước khi anh ta đến, một năm lão Quách chỉ phát một, hai bài luận văn, sống qua ngày." Phan Hủ nói: "Sau khi anh ta đến, năm ngoái lão Quách phát mười hai bài, mệt muốn chết.”

Phan Hủ: "Không, lão Quách giờ đã chạy rồi.”

Phương Tri Nhiên: "...”

“Tóm lại, em cứ cố lên." Phan Hủ đồng tình vỗ vai cậu: "Biểu hiện cho tốt vào, nghiêm túc học là được, hình như đàn anh Quý của chúng ta không thích những người lười biếng."

Phương Tri Nhiên: "Ồ…”

Hiểu rồi.

Vậy thì, chắc chắn không thể để đàn anh biết cậu là một coser năng động ngoài đời được.

Phan Hủ vội vã bổ sung số liệu thí nghiệm, chưa nói chuyện được mấy câu đã vội vàng rời đi.

Điện thoại trong túi rung lên, cậu nhận cuộc gọi từ người bạn là Tô Gia đi triển lãm manga cùng hôm nay.

“Cứu, đau muốn chết." Phương Tri Nhiên vừa đi vừa nghe điện thoại: "Lúc làm mấy bộ cos này, có thể cân nhắc trước xem người mặc nó là ai không?”

"Nhị Thứ Nguyên không phải người, là rau hẹ." Tô Gia nói: "Nói thật, đều do đàn anh cậu, gọi cậu bất ngờ quá..."

“Không trách anh ấy được." Phương Tri Nhiên nói: "Chúng tớ học nghiên cứu sinh đều là như vậy, thầy hướng dẫn mà gọi thì cho dù đang nằm chết trong mộ cũng phải bật dậy nhảy ra mở cuộc họp nhóm, lồi ghi thời gian cuộc họp lần sau lên bia mộ."

Tô Gia: "...”

“Hơn nữa đàn anh của tớ khó gặp lắm." Phương Tri Nhiên nói: "Là hoa khôi khoa Vật lý, là người nổi tiếng trên diễn đàn trường, bao nhiêu người muốn theo đuổi mà ngay cả mặt cũng chẳng thấy đấy. Tớ đã đánh bại 90% người trên diễn đàn rồi."

Mà giọng nói của đàn anh cũng rất hay, giọng trong trẻo, nhẹ nhàng như bầu trời trong xanh.

Cậu không thể cưỡng lại những người có giọng nói hay.

Đúng vậy, chỉ là tại sao Quý Hành Xuyên lại cho cậu kẹo, cho chút ngọt ngào, rồi tiên lễ hậu binh à?