Đăng danh mục sách ôn thi thạc sĩ của Khoa Vật lý, đạt danh hiệu “tác giả từng bình luận”.
Người nhúng tay quả nhiên không biết lòng người tốt.
Cậu là sinh viên năm thứ nhất khoa Vật lý, trước khi ra nước ngoài, người hướng dẫn đã giao cậu cho Quý Hành Xuyên, nhờ Quý Hành Xuyên để mắt đến cậu nhiều hơn.
Phương Tri Nhiên cảm thấy rằng đàn anh này chắc là đang để mắt đến cậu bằng suy nghĩ.
Nếu không thì tại sao từ khi khai giảng đến giờ đã nửa học kỳ trôi qua, cậu mới chỉ gặp Quý Hành Xuyên có một lần.
Chiếc taxi dừng lại trước tòa nhà Học viện Vật Lý, anh xông lên lầu.
Viện nghiên cứu sinh khoa vật lý Đại học A, “chỗ đóng quân” của những “thánh học”, là nơi say mê của những kẻ mọt sách.
Cả đoạn đường đến đây, Phương Tri Nhiên thấy những đàn chị vội vàng cầm máy tính, cùng những đàn anh vò đầu bứt tai sao chép kết quả thí nghiệm.
Cậu đeo cặp sách khá nặng, hòa nhập vào một cách hoàn hảo, nhưng hôm nay anh ấy lại thiếu chiếc kính gọng đen điển hình của mấy người mọt sách.
Cậu nhét chiếc váy lộ ra bên cạnh khóa kéo vào ba lô rồi gõ cửa.
“Vào đi." Bên trong cửa truyền đến giọng nói
Giọng nói của đàn anh dễ nghe thật.
Cậu xách ba lô, đẩy cửa văn phòng rồi bước vào.
Người ngồi bên bàn làm việc ngược sáng, đối diện màn hình máy tính, khiến khuôn mặt anh trở nên lạnh nhạt.
“Xin chào đàn anh." Cậu lễ phép chào hỏi.
Ghế xoay nửa vòng, đương nhiên đối phương không mấy hứng thú với đứa con riêng như câu, thờ ơ nhìn về phía cậu: "Ừm, gần đây học tập sinh hoạt thế nào, tùy..."
Giống như bị ấn nút tạm dừng, ánh mắt đối phương dừng ở trên mặt cậu.
Phương Tri Nhiên: "...?”
Cậu vội véo ống quần của mình.
Đến rồi, cảm giác áp bức của các nhà khoa học đến rồi.
Người đàn anh nổi tiếng trong truyền thuyết quả đúng là được ông trời thiên vị. Đi học sớm hơn người khác hai năm, mới 25 tuổi cũng đã học đến năm thứ hai tiến sĩ, đúng là từ nhỏ đã có trí thông minh rồi.
Không giống cậu, ngay cả dậy sớm cũng không thể.
“Thoải mái ngoài đi." Giọng nói lạnh nhạt của đối phương vang lên bên tai cậu.
Phương Tri Nhiên chuyển cái ghế, ngồi xuống đối diện Quý Hành Xuyên.
Cậu tự giác ấn nút phát, hé miệng báo cáo học tập một cách lưu loát: "Sau khi khai giảng, dựa theo thời khóa biểu tân sinh viên của học viện, mỗi ngày đi học với mọi người. Ngoài giờ học thì thời gian còn lại chúng em làm đề tài tổ nghiên cứu phương hướng tiếng Trung tiếng Anh văn hiến..."
Đàn anh hơi nghiêng đầu, giống như đang nghe, nhưng lại giống như không nghe.
Bởi vì đàn anh đang cầm điện thoại trên bàn, nhìn màn hình, rồi nhìn xem cậu, hình như có chỗ nào đó không hài lòng lắm, cũng chẳng hỏi câu nào.
Dù sao trước mắt đối phương đang là thầy hướng dẫn trên danh nghĩa quản lý mình, nên Phương Tri Nhiên cũng nên để lại chút ấn tượng.
Vì thế cậu lại mở miệng: "À đúng rồi, em đã có kế hoạch nghiên cứu sinh cho ba năm tới rồi, đàn anh nghe em..."
Em bịa ra ngay.
“Không cần." Quý Hành Xuyên mở miệng, ánh mắt cuối cùng cũng rời khỏi tấm ảnh em họ gửi tới: "Cậu… Có em gái không?”
Phương Tri Nhiên: "Em.... Á?”
Phương Tri Nhiên: "...?”
“Ồ." Cậu suy nghĩ một chút, cảm giác như mình đã hiểu ra rồi.
Ánh mắt mờ mịt của cậu dần kiên nghị: "Không có em gái, cũng không có em trai, càng không có người yêu ạ. Đàn anh yên tâm, sẽ không ảnh hưởng đến tốc độ viết luận văn của em đâu ạ."
Quý Hành Xuyên: "...”
Câu trả lời này… Phương Tri Nhiên tự chấm cho mình điểm tối đa.
Lòng trung thành đối với nghiên cứu khoa học quả thực bộc lộ trong lời nói, có trời đất chứng giám.
Chỉ là hình như đàn anh chưa đủ hài lòng, ánh mắt nhìn cậu giống như đang nhìn một thông số học thuật thiếu não.
Sau một lúc lâu, đàn anh của cậu hỏi: "Tốc độ của cậu thế nào?”
Phương Tri Nhiên: "Nhanh như chớp?”
Nếu không cần đảm bảo chất lượng, một đêm có thể viết mười bài.
“Được.” Quý Hành Xuyên gật đầu: "Là thế này, trên tay thầy Quách đang có hai cái quỹ hạng mục. Trước mắt bên phía tiến sĩ chúng tôi đang làm, thầy có ý định cho cậu tham gia nhóm nghiên cứu trước và giúp tôi làm thí nghiệm sau giờ học, có lẽ sẽ hơi mệt, cậu có làm được không?"
Phương Tri Nhiên: "Biển học vô bờ, vất vả tôi luyện cuộc sống.”