Lộ Đinh Liễu và Khương La quá mệt mỏi, vừa đặt lưng xuống đã ngủ thϊếp đi.
Tống Hà nớm nớp lo sợ mở to mắt, gác đêm.
Khi không chịu nổi nữa, cậu ấy mới gọi Khương La dậy thay ca.
Lộ Đinh Liễu thì ngủ một mạch đến sáng, bị Khương La đang ngáp dài một cái dùng chân đá tỉnh: “Ngủ như heo vậy, dậy đi, sắp tám giờ rồi.”
“Ài.”
Lộ Đinh Liễu mở mắt, phát hiện thuốc giảm đau đã hết tác dụng trong lúc cô ngủ. Khi ý thức tỉnh táo trở lại, phản ứng đầu tiên là cảm thấy chỗ nào trên người cũng đau. Cô nhìn lại chỉ số sinh mạng, trước khi ngủ vào rạng sáng vẫn còn 35, giờ chỉ còn lại 33. Lộ Đinh Liễu ngơ ngác xoa đầu tóc rối tung, nhận ra là do vết thương trúng độc trong trận chiến với con quái vật đầu lông vũ trước đó. Có vẻ như cơ chế giảm máu là mỗi hai tiếng mất 1 điểm.
Khương La không biết từ đâu lôi ra một chiếc lược: “Nè.”
Lộ Đinh Liễu: “?”
Khương La cười duyên dáng: “Con gái dù trong hoàn cảnh nào cũng phải thật xinh đẹp chứ.”
Lúc này Lộ Đinh Liễu mới nhận ra, Khương La, người trước đó còn than phiền máu làm trôi hết lớp trang điểm của cô ấy, giờ đã được dặm lại toàn bộ một cách hoàn hảo! Cô cảm thấy vô cùng bội phục: “Cô đúng là đỉnh thật.”
Khương La thản nhiên nhận lời khen: “Tất nhiên rồi.”
Lộ Đinh Liễu chải gọn mái tóc dài xoăn màu cam hồng hơi phi chính thống của mình. Màu tóc này vốn là để chuẩn bị cho một chương trình tuyển chọn tài năng, nhưng tiếc rằng cô bị loại ngay vòng bỏ phiếu đầu tiên.
Thẩm Ánh từng không thể hiểu nổi. Dựa vào nhan sắc của Lộ Đinh Liễu, dù không giỏi ca hát hay nhảy múa thì trong 101 cô gái cũng phải lọt vào top ba, sao lại bị loại ngay từ đầu? Sau khi xem kỹ tập phát sóng, cô ấy mới nhận ra rằng tất cả phân cảnh của Lộ Đinh Liễu chỉ có đúng 20 khung hình, chưa đến một giây.
Khương La bất ngờ nhận xét: “Màu tóc này của cô đẹp thật, nhuộm khéo đấy.”
Lộ Đinh Liễu cười đáp: “Chờ đến lúc ra ngoài, tôi sẽ đưa số liên lạc của thợ tóc Tony cho cô.”
Khương La hào hứng: “Được, đến lúc đó tôi mời cô ăn cơm.”
Lộ Đinh Liễu nói: “Cô có dây buộc tóc không? Tôi buộc lên cho tiện.”
Khương La đưa ngay cho một túm dây buộc.
Tống Hà nhìn hai cô gái trò chuyện thân thiện, nín nhịn hồi lâu, cuối cùng mới cẩn thận xen vào: “Nơi điểm danh đã làm mới rồi.”
…
Lúc lên núi mất gần hai tiếng, thế mà khi xuống núi họ chỉ mất 20 phút.
Nguyên nhân nhanh như vậy là vì Khương La phát hiện một chiếc cáp treo.
Tuy nhiên, cáp treo không hoạt động nên Khương La tận dụng triệt để dây leo đổi từ cửa hàng, cắt thành ba đoạn và quấn vào tay mỗi người, dùng tay giữ trượt dây cáp để xuống núi.
Lộ Đinh Liễu trầm trồ: “Không tệ, rất sáng tạo.”
Tống Hà thì than thở: “Bố mẹ, nếu hai người đang xem buổi phát sóng trực tiếp này, con xin chân thành xin lỗi. Con sai rồi.”
Khương La nghi hoặc: “Trăng trối à? Tiết kiệm sức đi còn kịp giờ, mau lên, go go go!”
Tống Hà nhắm mắt nghiến răng, xếp ở giữa Khương La và Lộ Đinh Liễu, cùng trượt xuống.
Gió rít gào khi cả ba vυ't qua khoảng trời trên rừng Nguyệt Hồ.
Khương La hét to: “Oa ~”
Lộ Đinh Liễu: “Ya hu ~”
Tống Hà: “A a a… Hu hu hu…”
8 giờ 27 phút sáng, Lộ Đinh Liễu chạy như bay đến cửa nhà hàng Tây Khê Lý.
Tống Hà thấp giọng hỏi Khương La: “Đồng đội của chị ấy thực sự sẽ đợi chị ấy sao?”
Khương La chậm rãi đáp: “Người khác thì chưa chắc, nhưng Chử Nhàn thì rất có thể.”
Chử Nhàn đang đứng trước cửa nhà hàng Tây Khê Lý, khi thấy Lộ Đinh Liễu, anh ấy khẽ thở phào nhẹ nhõm, biểu cảm vẫn điềm tĩnh.
Lộ Đinh Liễu dừng lại trước mặt anh ấy, nở nụ cười rạng rỡ như lúc rời đi vào rạng sáng: “Tôi về rồi đây!”
Chử Nhàn đưa ngay thuốc giải độc cho cô: “Mau tiêm đi.”
Lộ Đinh Liễu đọc qua hướng dẫn sử dụng trên lọ thuốc, vén tay áo lên, cắm kim tiêm vào bắp tay và tiêm xong trong một giây.
“Xong rồi… Ủa?” Cô nhìn chỉ số sinh mạng từ 33 nhảy lên 43, ngạc nhiên: “Thuốc này còn có hiệu quả hồi máu sao?”
“Ừm.” Chử Nhàn không nói nhiều về thuốc giải, mà nói ngay: “Trạm tiếp theo của chúng ta là bốn tiếng nữa, 12 giờ 30 tại Quảng trường Tây Phong, đường Quyển Châu.”
Lộ Đinh Liễu đáp: “Tôi cũng vậy.”
Chử Nhàn gật đầu: “Thế thì tốt.”
Khương La cười tươi rói: “Trùng hợp thật, bọn tôi cũng vậy.”
Chử Nhàn giữ vẻ mặt lạnh nhạt, đưa cho Lộ Đinh Liễu một suất cơm hộp: “Cô ăn chút đi, thời gian vẫn đủ, chúng ta có thể đi từ từ.”
Khương La đề nghị: “Trước khi đi, chúng ta nên đối chiếu thông tin đã.”
Chử Nhàn sắc bén hỏi: “Cô phát hiện ra gì à?”
Khương La lấy điện thoại ra.
Ngày đầu tiên vào trò chơi, khi đến địa nơi điểm danh đầu tiên, điện thoại từng hiện ra một bản đồ. Trên bản đồ có đánh dấu các địa điểm mục tiêu bằng chấm vàng và các đội chơi bằng chấm đỏ, nhưng sau đó bản đồ không xuất hiện nữa.
Hôm nay, bản đồ lại xuất hiện.
Lần này, các chấm vàng chỉ còn lại năm điểm, không còn các chấm đỏ đại diện cho đội chơi nữa.
Khương La tìm lấy một chiếc bàn trong nhà hàng rồi ngồi lên, đặt điện thoại lên bàn và dùng hai ngón tay thu nhỏ bản đồ: “Tôi sẽ chia sẻ trước về lộ trình của đội mình.”
Mọi người cùng xúm lại.