Tôi Nổi Tiếng Sau Khi Tham Gia Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 23

Bên trong căn mật thất yên tĩnh, bên tai Lộ Đinh Liễu bỗng vang lên âm thanh lẻng xẻng như đồng xu rơi vào túi.

[500 điểm tiến hóa của bạn đã được chuyển vào tài khoản.]

[Có muốn tiêu tốn 1 điểm tiến hóa để mở cửa hàng không?]

Lộ Đinh Liễu xoa tay, đầy mong chờ: “Có.”

Trong nháy mắt, một màn hình sáng như tấm kính hiện ra trước mắt, bày đầy những món hàng phong phú.

Lộ Đinh Liễu từng xem qua rất nhiều buổi phát sóng trực tiếp, video cắt ghép của các cao thủ trong trò chơi, cũng từng theo dõi các bài phân tích trên diễn đàn. Cô biết chức năng lớn nhất của cửa hàng là có thể dùng điểm tiến hóa để mua “thẻ dùng một lần”. Chính điều này khiến mỗi trận chiến giữa người chơi với nhau đều trở nên khó đoán và đầy thú vị.

Nhưng điều khiến Lộ Đinh Liễu thất vọng là trong cửa hàng hiện tại, mục thẻ vẫn còn bị khóa, các nút mua đều xám xịt. Không cam lòng, cô thử bấm mua, nhưng một lời nhắc nhở hiện lên: “Cấp độ của bạn chưa đủ nhé~”

Ngoài mục thẻ, còn có các mục như vật dụng hàng ngày, vũ khí thực tế, vật phẩm y tế và mục khác.

Phần lớn đồ trong cửa hàng đều bị khóa, số lượng vật phẩm cô có thể mua ít đến đáng thương.

Lộ Đinh Liễu lướt qua toàn bộ cửa hàng, cuối cùng cũng hiểu ra súng của Chử Nhàn và dao của Khương La lấy từ đâu. Sau một hồi cân nhắc, cô miễn cưỡng tiêu 2 điểm tiến hóa để mua một viên thuốc giảm đau, rồi nuốt khô.

Không rõ có phải do tác dụng tâm lý hay không, cảm giác đau đớn trên người cô giảm đi đáng kể.

Lộ Đinh Liễu quay trở lại đường cũ, đứng dưới đáy giếng, bắt đầu nghiên cứu.

Lên trên hơi khó đây.

Cô khum tay lại làm loa, hướng lên miệng giếng rồi hét: “Này! Khương La, cô còn sống không đấy?”

“Mẹ nó, tôi còn định hỏi cô đây, sống hay chết rồi hả?” Bầu trời đầy sao sáng rực bên miệng giếng bỗng xuất hiện một khuôn mặt sắc sảo, xinh đẹp nhưng dính đầy máu. Khương La vừa lau mặt vừa nghiến răng: “Lớp trang điểm của tôi bay sạch rồi, phiền ghê.”

Lộ Đinh Liễu mừng rỡ: “Tôi còn sống nè! Cô có thể thả dây xuống kéo tôi lên được không?”

“Thật sự là cô sao? Làm sao để chắc cô chưa bị biến thành quỷ đây?”

Lộ Đinh Liễu nghĩ một chút, rồi đáp: “Hải Bắc đã lấp hố rồi.”

Ba giây sau, một sợi dây leo núi thõng xuống.

Người kéo Lộ Đinh Liễu lên không phải Khương La mà là Tống Hà. Khương La ngồi trên bậc cầu thang ở hành lang, cổ vũ Tống Hà: “Cố lên! Cậu làm được mà! Mọi người đều đang chiến đấu, cuối cùng cậu cũng có cơ hội góp chút sức lực, có kích động không, Tống Hà bé nhỏ?”

Tống Hà trầy trật đáp: “Kích động…”

Khương La nói: “Đừng chỉ mải kéo mạnh nha, phải chú ý động tĩnh và cảm giác trong tay. Phải chuẩn bị sẵn sàng để xoay người chạy ngay lập tức nếu kéo phải quái vật lên đó.”

Tống Hà lo lắng hỏi: “Chị, nếu thực sự kéo phải quái vật, chị có cứu em không?”

Khương La thở dài: “Đi cùng nhau đến giờ, cậu vẫn chưa hiểu à? Cử ỷ vào chờ người khác cứu là không được đâu! Tục ngữ có câu, dựa trời dựa đất không bằng dựa chính mình. Cố lên, xông lên đi!”

Tống Hà: “Hức…”

Năm phút sau, Lộ Đinh Liễu trèo ra khỏi giếng.

Tống Hà cảm động đến mức suýt khóc: “Thật tốt quá, chị chưa chết…”

Sau khi leo lên, việc đầu tiên Lộ Đinh Liễu làm là ném một đám Cú ngày về lại giếng, sau đó tìm nắp đậy kín miệng giếng. Họ phải ở lại đây đến tám giờ sáng, còn hơn một tiếng nữa trời mới sáng. Hy vọng nắp giếng có thể cản bớt lũ Cú ngày.

Tống Hà đứng bên cạnh lau nước mắt, Lộ Đinh Liễu tò mò liếc nhìn, hỏi: “Em bao nhiêu tuổi rồi?”

Tống Hà đáp: “Mười tám.”

Lộ Đinh Liễu: “…”

Khương La cười phá lên: “Không nhìn ra luôn nha! Trẻ con bây giờ trông già dặn thật đấy.”

Lộ Đinh Liễu gật đầu: “Đúng thật. Sao em lại vào trò chơi thế?”

Tống Hà nghẹn ngào: “Thành tích học tập của em không tốt lắm, sắp thi đại học rồi mà vẫn thức đêm chơi trò chơi. Bị gia đình phát hiện, họ mắng em, em tức giận nói muốn vào trò chơi làm người nổi tiếng. Họ bảo có giỏi thì vào đi. Thế là em bốc đồng nên… Hức…”

Lộ Đinh Liễu xoa dịu: “Với chỉ số IQ này của em, đúng là hơi bốc đồng thật.”

Khương La liếc nhìn cô một cái.

Trên đường lên núi, cô ấy cũng từng hỏi Lộ Đinh Liễu câu hỏi tương tự. Nhưng Lộ Đinh Liễu chỉ cười đùa cho qua, không trả lời thẳng thắn.

Trò chơi đã giáng xuống gần một năm, nhân loại đã phải trả giá đắt. Còn những người lựa chọn bước vào trò chơi rất hiếm khi mang tâm lý chỉ để chơi cho vui, phần lớn đều có lý do buộc phải vào. Nhưng không phải ai cũng sẵn lòng chia sẻ lý do đó với người khác.

“Thôi nào.” Khương La nói. “Đã vào rồi thì chỉ có thể cố gắng sống sót. Tiểu Tống, qua đây đỡ tôi một tay.”

Tống Hà ngoan ngoãn đi tới.

Phong cách chiến đấu của Khương La có phần tàn bạo, hậu viện giờ đây đầy máu và các mảnh thi thể. Nhiệm vụ của cả hai đã hoàn thành nên không cần phải ở lại đây lâu hơn.

Ba người trở về đại điện chùa Nguyệt Hồ. Tượng Phật vẫn trang nghiêm và yên bình, ánh sáng từ ngọn nến tỏa ra dịu dàng, ổn định.